- Ngươi nói vậy là có ý gì? - Cô gằn giọng hỏi.
- Lúc đó... không biết cô đã ngây thơ đến mức nào mà lại đi làm theo lời tôi nói. Đến cuối cùng lại phải đánh đổi tuổi thọ của mình để ảo hoá đám người đó. Giờ thì sao? Nhìn lại mình đi, cô chẳng khác gì một đứa con nít...
- Ngươi!!! - Cô giơ cao cây trượng định tấn công.
- ... nhưng không hiểu sao... tôi lại bị "đứa con nít" này ràng buộc suốt thời gian qua...
Nghe đến đây, cô chợt khựng lại. Anh ta nhìn cô, đôi mắt buồn bã của anh không biết đã chạm được đến bao nhiêu phần trong trái tim cô mà để những giọt nước mắt từ đâu tuôn ra như suối. Cây trượng tuột khỏi tay cô chìm xuống khoảng lặng của nước. Cô đưa tay lên mặt, nhẹ nhàng chạm vào giọt nước ấy...
- Không phải... nước... đây là gì...? Là nước mắt ư?... Tại sao...?... Tại sao ta lại khóc?!!
Mặc kệ những câu hỏi đó, anh nói tiếp.
- ... Từ sau khi nắm giữ toàn bộ con người em, kí ức của em đẹp đẽ biết bao, lại bị một tay tôi làm cho nhem nhuốc... vậy mà em vẫn có thể bình thản, đứng trước mặt tôi và nói ba từ đó với nụ cười... tôi không biết mình đã say đắm em từ lúc nào...
- Dừng lại đi!!!
- ... nhưng... có lẽ chính vì em,... chính vì những gì em nói... mà tôi đã phải trả giá và sống đau khổ suốt bao năm qua với một tình yêu mà tôi TƯỞNG như là THẬT!!!
Cả hai lại chìm vào im lặng... anh ta đột nhiên quỳ xuống... đôi mắt nhắm nghiền. Trái ngược với cô, anh cười...
- Ha... ha ha ha!!!... - Anh ném chiếc chìa khoá về phía cô, nó rơi xuống gần chân cô nhưng không chìm xuống. - Thật sự mà nói... tôi GHÉT cô vô cùng!!! tôi CĂM THÙ cô!!! Tôi chưa từng có cảm giác mình đã yêu cô!!!
- Dừng lại... đừng nói nữa... - Vẫn khóc, giọng run run.
- Tôi ghét cô bởi vì... những gì mà cô nói quá đúng... nó ăn sâu vào trái tim tôi, khiến tôi như phát điên lên vậy!!! Tôi ghét cô vì cô có thể nhìn thấy con người thật đằng sau tôi!!! Nó cứ ám ảnh tôi khiến tôi không thể quên được nó!!!... Và cuối cùng thì sao...? Cô trở thành quái vật... còn tôi... trở thành một con quỷ... cả hai chúng ta... đều chỉ là cái vỏ rỗng...
Lúc đầu thì ngọt ngào, về sau lại gay gắt... lời nói của anh đối lập như chính bản thân anh. Cuối cùng... đọng lại trong đầu hai người là cái gì? Chỉ là một câu hỏi nhỏ thôi...
"Tôi là ai?..."
Chiếc chìa khoá tự dưng sáng lên, việc này chứng tỏ anh ta đã nói những lời thật lòng nhất với cô. Trong ánh sáng mờ ảo đó, anh tiến gần lại và ôm cô vào lòng. Và lúc này đây, anh đã khóc... cô cũng khóc, cả hai cùng khóc như hai đứa con nít bị lấy mất kẹo. Anh vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc...
- Hức... tôi...hức... tôi xin lỗi... hức... tôi xin lỗi... vì đã không nhận ra... hức mình yêu em nhiều thế nào... Pisces...
Anh nói lời đó khi cùng cô đi vào tận sâu trong kí ức của cô. Mắt cô mở to, bao nhiêu kí ức ùa về... từ khi cô còn bé tí, đến lúc cô gặp anh, rồi đến cơn ác mộng kia... đến khi cô bước vào một thế giới được thay đổi bởi "cô ấy", đất nước Peace đã chuyển thành Pisces như thế nào... rồi đến hiện tại... khi người cô yêu nhất đang ôm chặt lấy cô...
BẠN ĐANG ĐỌC
( 13 chòm sao ) Hồi sinh cái chết (dropped)
Przygodowe12 con người, 12 sứ mệnh, người thứ 13 thực chất là người đầu tiên. " Sứ mệnh thực chất được giao bởi chính bản thân các ngươi." " Tìm cô ta... để hoàn thành sứ mệnh thứ hai." " Bảo bình! Mau tỉnh giấc đi!!!"