Chương 1. Xuyên Qua

10.4K 80 0
                                    

Nàng - Hà Diễm được biết với danh "mỹ nhân vạn năng". Sở dĩ có cái tên này là bởi Hà diễm là cô gái tài sắc vẹn toàn. Vừa là hoa khôi học viện Thánh Hà, vừa là thủ khoa của cả khối, lại còn là con gái của nhà khảo cổ gia Hà Trạch lừng lẫy cả nước. Thật khiến cho bọn con trai muốn mà không dám với.

Hôm nay là sinh nhật của nàng.

Hôm nay là ngày rằm, trăng tròn vằng vặc sáng. Dịu dàng soi lên toà biệt thự của Hà gia. Toà biệt thự màu trắng ngà cũng chiều theo mà lộng lẫy một vùng trời. Người người tấp nập ra vào để dự lễ sinh nhật thứ 19 của nàng công chúa xinh đẹp Hà Diễm.

Khách khứa cứ ùn ùn kéo đến, ai đến đây cũng có lý do riêng. Thương gia thì muốn nhân dịp mà bàn bạc công việc, trao đổi buôn bán với nhau. Các công tử thì muốn nhìn thấy nàng tiên của Hà gia toả sắc ở bữa tiệc,tiện thể đưa được nàng về nếu có khả năng. Những thiếu nữ muốn đến để chiêm ngưỡng sự sa hoa của buổi tiệc và cũng tìm được người bạn đời. Dù ở cái giới này, lấy nhau luôn là để duy trì kinh tế chính trị. Ai nấy đều lịch thiệp, tao nhã cầm trên tay ly thuỷ tinh sóng sánh chất dịch mà đỏ sẫm, nói cười tựa như thân thiết mấy kiếp. Đèn trong bữa tiệc bỗng tắt hết, màu đen của bóng tối bao trùm, sau đó là một chùm sáng màu trắng chiếu lên nhân vật chính của bữa tiệc. Cô gái với đôi mắt to tròn, hàng lông mi như cánh quạt chớp nhẹ, mái tóc đen dập dờn như sóng nước. Khoác lên mình một bộ váy trắng nhẹ nhàng, đơn giản, không hoạ tiết, kết hợp với thắt lưng xanh biển nhạt hình nơ con bướm phía sau càng tôn lên vòng eo mành khảnh, đôi vai trần tuyệt đẹp. Nàng cười làm hai bên xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ khiến cho tất cả như ngừng hít thở. Không kiềm được mà hướng ánh mắt về nàng.

-"Hôm nay thật cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật lần thứ 19 của Hà Diễm."

Giọng nàng cất lên, trong veo như chim, nhẹ nhàng như nước. Làm cho không khí như lắng đọng và rồi vỡ oà những tiếng pháo tay như trống hồi. Nàng ngiêng mình, cúi chào rồi bước xuống bục.

-"Diễm nhi." Tiếng nói đôn hậu của bà nội nàng vang lên phía sau. Nàng quay đầu, chạy lại ôm chầm lấy bà.

Bà năm nay đã 60 tuổi, nhưng nhìn qua còn trẻ trung hơn cả những phụ nữ tuổi thấp thoáng trung niên ngoài kia. Khuôn mặt bà quý phái, tôn nghiêm, tính tình cũng rất hà khắc do được lớn lên trong gia đình gia giáo quyền quý. Nhưng có một điểm là bà rất thương nàng.

-"Nãi nãi. Diễm nhi nhớ nãi nãi quá." Nàng cọ cọ mũi vào khuôn má vốn là kẻ thù của nếp nhăn. Thật dù đã ngoài 60 nhưng trên mặt bà số nếp nhăn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

-"Thôi nào con bé này. 19 tuổi rồi mà như trẻ con. Không lớn nổi được."

Bà vỗ vỗ lên bàn tay nàng, rồi lấy ra một hộp quà nho nhỏ. Hà Diễm háo hức cầm lấy.

-"Oaaa...nãi nãi. Con yêu người nhất."

Bà nàng không cười nữa, chỉ nhìn nàng mà nhỏ nhẹ bảo:

-"Diễm nhi. Ngươi là đã 19 tuổi, đây là bảo vật gia truyền nhà họ Hà, chỉ truyền cho con gái nhà họ Hà khi tròn 19. Cái này...haizzz..."

Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương ( Sắc )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ