Oneshot

850 115 8
                                    

Seokjin là một người bạn trai tốt. Một anh bạn trai tuyệt vời. Anh thậm chí nghĩ mình không cần cải thiện thêm điều gì vì bản thân anh đã quá hoàn hảo. Tất nhiên khi anh khoác lác về điều này, Yoongi đưa anh ánh nhìn của sự khinh bỉ trong khi khóe môi cong lên,lầm bầm vài câu về sự ngớ ngẩn của anh, nhưng sự thích thú không thể giấu nổi sau đôi mắt. Seokjin luôn thấy chúng, bởi vì ừm anh là người bạn trai tuyệt vời nhất mọi thời đại, anh có thể đọc được suy nghĩ của cậu bạn trai với tính cách tsundere có trời mới hiểu nổi.

Bởi vì Seokjin là một người bạn trai chu đáo nên anh luôn sắp xếp mọi thứ với Yoongi trước khi quyết định làm việc gì.

"Anh đã nghĩ đến việc đi chơi xa vào cuối tuần này," anh nói trong khi mồm đang gặm miếng thịt sườn lớn. ". Anh muốn đi bộ, thả lỏng trí óc của mình một tí. Liệu em có ổn khi ở một mình không? "

Yoongi chế giễu và lau tay bằng khăn ăn, từng ngón một. "Em không phải là một đứa trẻ."

Seokjin ậm ừ với chiếc muỗng trong miệng và nhún vai. "Anh nghĩ thời gian đó em sẽ ở trong phòng thu. Nên chắc em không nhớ anh đâu. "

"Hm." Yoongi chỉnh tư thế và nhìn Seokjin ngấu nghiến phần còn lại của bữa ăn. "Em thậm chí sẽ không nhận ra anh đã đi rồi."

Yoongi không thể tự lừa bản thân.Cậu nhận ra rằng Seokjin đã biến mất. Và cậu chắc chắn Seokjin cũng biết điều đó. Cuộc điện thoại đầu tiên reo lên vào lúc bảy giờ sáng khi Seokjin đang lái xe trên đường cao tốc vắng hoe.

"Yoongi?" Seokjin hỏi ngay khi anh bật loa ngoài điện thoại.

"Cái vớ yêu thích của em đâu rồi?", Yoongi hỏi, giọng cậu hơi khàn nhưng không lung lay.

"Em định làm gì vào giờ này ?"

"Em cần những đôi vớ của mình để viết nhạc, chúng khơi gợi nguồn cảm hứng cho em."

Seokjin không thể không bật cười. Anh hít thở sâu để lấy lại nhịp thở bình thường, nhưng nụ cười vẫn còn giữ trên đôi môi. "Có thể chúng đang được treo trên giá đồ khô. Anh đã giặt chúng tối hôm qua. "

"Ah, em biết rồi. Được rồi, cảm ơn hyung, chúc anh có chuyến đi vui vẻ . "

Yoongi gác máy và Seokjin đã nghĩ đó là kết thúc.

Cho đến khi, cuộc gọi thứ hai về việc cái thước dây cuốn được cất ở đâu reo lên. Seokjin muốn hỏi tại sao Yoongi lại cần thước dây , nhưng anh chỉ mới bước vào khu cắm trại và anh không muốn nghe bất cứ thứ gì khiến anh phải quay đầu xe . Anh quyết định bảo Yoongi nhìn qua ngăn kéo chứa vật linh tinh và giả vờ lờ cậu đi.

Seokjin nhanh chóng cân nhắc về việc chỉnh điện thoại của mình qua chế độ im lặng, nhưng anh lắc đầu và nhét nó vào túi. Yoongi ắt hẳn sẽ phá kỉ lục về những cuộc gọi được thực hiện liên tiếp. Seokjin đã đúng, theo một cách nào đó, bởi vì mười phút sau anh nhận được một tin nhắn, chứ không phải một cuộc gọi.

Seokjin trông như sắp ngất khi nhìn vào bức ảnh Yoongi nhắn qua cho anh, toàn bộ đồ trong ngăn kéo trải đầy trên sàn nhà. Thước dây không có ở đây, Yoongi nhắn anh sau bức ảnh vừa chụp.

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ