Giản Ngộ Châu công khai tình yêu lại khiến cho mạng xã hội sực sôi thêm lần nữa, các kênh truyền thông tranh nhau đưa tin, từ sáng đến tối đều có rất nhiều phóng viên chặn dưới nhà Lục Phồn, hi vọng có thể gặp được trực tiếp rồi phỏng vấn.
Mặc dù bên ngoài ầm ĩ đến vậy, đối với Giản Ngộ Châu và Lục Phồn, cuối tuần này vẫn ấm áp và bình thản như thường. Bọn họ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, yên tâm hưởng thụ cuối tuần ý nghĩa của chính mình. Sáng thức hai, Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng đánh thức Lục Phồn vẫn đang say giấc mộng, như thể khẽ cười: "Nên dậy đi làm thôi em".
Lục Phồn mơ mơ màng màng mở mắt: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ."
"Thêm năm phút nữa thôi."
Giản Ngộ Châu bật cười, cũng nằm xuống ôm cô, không hối thúc nữa. Lục Phồn bị đánh thức cũng hoàn toàn tỉnh táo, cô xoay người, dựa vào trong ngực của anh: "Anh dậy khi nào vậy?"
"Hơn sáu giờ, đã làm xong bữa sáng cho em rồi."
Nhìn người nào đó bày ra nụ cười lấy lòng, Lục Phồn khinh thường, bĩu môi.
Bởi vì hôm nay hai người đều phải đi làm việc, nên hôm qua trước khi ngủ cô đã nói rõ ràng, chỉ được làm một lần thôi, kết quả thì sao chứ? Sớm biết thế cô đã không mềm lòng, đá bay người nọ ra khỏi phòng có phải tốt hơn không.
Ngồi bên bàn ăn, sau khi đã ăn xong bữa sáng, hai người chia nhau đi rửa mặt, sau khi ra khỏi cửa, cả người đã không còn hơi thở chán chường của mấy ngày cuối tuần vừa qua.
Đứng trên ban công nhìn xuống, sau hai ngày, chỉ còn năm, sáu phòng viên vẫn phục kích nơi tiền tuyến, để tránh gặp phải những tình huống bất ngờ, Giản Ngộ Châu vẫn gọi cho bia đỡ đạn Trần Tiêu chạy tới.
Khi hai người xuống lầu, không biết từ đâu ra hai mươi mấy phóng viên ùa tới quay phim, chụp ảnh, Trần Tiêu mang theo mấy bảo vệ, nhanh chóng tạo thành hàng rào ngăn cản, mặc dù là thế, nhưng khi Lục Phồn cùng Giản Ngộ Châu lên xe, khuôn mặt cũng bơ phờ mệt mỏi, sau đó bọn họ nhìn nhau một chút, cùng lúc phải bật cười.
Trần Tiêu qua loa lấy lệ với nhóm phóng viên, quay lên xe rồi đóng cửa ầm một cái: "Lái xe đi."
Tài xế nhanh chóng lái xe rời đi, hòa vào dòng người đông đúc. Trần Tiêu nhìn Lục Phồn rồi lại nhìn Giản Ngộ Châu, mãi đến khi Giản Ngộ Châu không nhịn được mà đưa mắt liếc lại, anh mới ho nhẹ một tiếng: "Cái đó, hai người cũng không tệ nhỉ."
Giản Ngộ Châu trưng ra vẻ mặt "anh nói phí lời" ghê nhìn mình.
Trần Tiêu: "Ồ, hai người chưa đọc tin trên weibo sao?"
Lục Phồn: "Lại có chuyện gì mới ạ?"
Trần Tiêu khoát tay, nháy mắt với Lục Phồn: "Tự cô xem đi."
Lục Phồn vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của Trần Tiêu, trong lòng bất giác có dự cảm chẳng lành.
Đại não của cô nhanh chóng hoạt động, xác định bản thân không hề có lịch sử đen tối nào hết, mới hơi nghiêng người, chặn ánh mắt của Giản Ngộ Châu, sau đó chậm rải lấy điện thoại ra, đăng nhập weibo.
Không xem thì không biết, vừa xem đã giật mình, không biết từ lúc nào, tên của cô đã lên hot tìm kiếm.
#Lục Phồn Thẩm Uẩn Xuyên#
#antifan Lục Phồn#
#Đau lòng Vũ Trực#
... Cái quỷ gì thế này! Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Lục Phồn lại bắt đầu chột dạ. Vừa vặn đúng lúc này, Giản Ngộ Châu thong thả đọc mấy tiêu đề bên kia lên, sau đó hơi nhíu máy lại, hỏi lại: "Có ý gì vậy?" Ánh mắt của Lục Phồn lóe lên một lúc, yên lặng không đáp.
"Vậy anh tự xem." Nói xong, anh giành lấy điện thoại di động trong tay cô, sau đó một tay nắm lấy cổ tay của Lục Phồn, một tay nhấp mở những đề mục kia ra. Linh cảm chẳng lành của Lục Phồn ứng nghiệm, hông tin của cô đã bị cư dân mạng dùng mọi cách moi ra...
Sau đó một blogger viết bài dài đăng tải, đưa hết tất cả mọi thông tin, quá trình, tự thuật, sau đó rất nhiều người phối hợp chụp thêm hình.
Xuyên Xuyên Xuyên tình yêu của tôi moa~: Gào khóc, phim điện ảnh mới ra có đồ khỉ mới xem! Nam chính quá sát phong cảnh mà, cứ ép người ta đến phát phiền lên được, Xuyên Xuyên là giỏi nhất! Thẩm Uẩn Xuyên ơi!
Xuyên Xuyên Xuyên tình yêu của tôi moa~: Thực ra tôi thấy Xuyên Xuyên tốt hơn Tử Trực Nam rất nhiều! Lúc nào mặt Tử Trực Nam cũng xị ra hết cả, như kiểu vợ mình bỏ theo trai còn mang theo năm triệu tệ ấy
Xuyên Xuyên Xuyên tình yêu của tôi moa~: Nghe nói gần đây Tử Trực Nam mập ra, người hâm mộ chạy mất, xem ra sắp mất fans rồi. Chuẩn bị tới đây nhân khí của cục cưng Xuyên Xuyên sẽ vượt qua hắn đó.
Bình luận trong bài đều là fan của Giản Ngộ Châu, vô cùng sôi nổi, hết sức đau lòng.
Sau đó là đến cao trào, không biết Thẩm Uẩn Xuyên thiếu căn cơ hay chê việc này còn chưa huyên náo đủ, blog kia đăng tải tiếp hình ảnh Thẩm Uẩn Xuyên gửi lời cho Lục Phồn: "Tử Trực Nam mập quá phải giảm cân", cộng thêm lời bình: Chúc cô may mắn nhé.
Bạn bè trên mạng: Cứ xếp hàng xem kịch vui trước đã! Sao Giản Vũ Trực còn chưa xử lý nhỉ! Đối thủ một mất một còn của anh đã phát chiến thư rồi kìa! Vợ mình còn đứng về phía Xuyên Xuyên nữa đấy! Là đàn ông thì không thể nhịn được!!
....
Lục Phồn nhìn trời rồi lại nhìn đất, với tinh thần lợn chết không sợ nước sôi: "..." Giản Ngộ Châu nhìn cô một cách rất sâu xa: "Em có cần giải thích một chút không?"
Lục Phồn biết dù bây giờ cô có tránh cũng không sao thoát được, đành phải nhắm mắt nhắm mũi nói: "Khụ, cái kia, em coi Xuyên Xuyên như em trai thôi mà, còn em là fan chị gái đó, ừm."
Giản Ngộ Châu nhíu mày: "Anh không đẹp bằng Thẩm Uẩn Xuyên à?" Lục Phồn ngửi thấy có gì đó rất chua, cô lập tức dụ dỗ: "Không có không có, đều đẹp như nhau."
"Anh mập lên thì em vui thế à?"
"Không có, không có, không vui gì hết."
"Anh ít fan thì em vui vẻ ngất trời sao?"
"Không có không có, em khổ sở thay anh."
Lục Phồn cố sức trợn mắt lên, để Giản Ngộ Châu có thể thấy rõ sự chân thành trong đôi mắt của mình, nhưng đáng tiếc Giản Ngộ Châu vẫn cứ xị mặt ra, không có vẻ gì là trời quang mây sẽ tạnh.
Trần Tiêu nhịn cười đến nội thương, bây giờ còn được chứng kiến vẻ mặt "cậu bé không vui, cậu bé bị oan" của Giản Ngộ Châu thì chỉ muốn ôm đùi mà cười cho thỏa thích.
Rất nhanh sau đó đã đến đài truyền hình, Lục Phồn liếc nhìn người nào kia vẫn còn đang hầm hầm bực bội, cô khẽ ho khan một tiếng. "Thế... em đi trước nhé?"
Giản Ngộ Châu hờ hững khẽ hừ một tiếng. Lục Phồn kìm nén khóe môi muốn nhếch lên, mở cửa xe ra, quả nhiên Giản Ngộ Châu đưa tay kéo cô lại. Lục Phồn quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Giản Ngộ Châu dừng một lát: "... Buổi tối nhớ về nhà sớm."
"Được". Lục Phồn cười cười, vẫy tay từ biệt. Tài xế nhìn Thấy Giản Ngộ Châu đang khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt thì không biết làm sao.
Trần Tiêu đẩy đẩy anh: "Thôi đi, cậu là đàn ông sao mà bụng dạ lại hẹp hòi thế chứ, hơn nữa có phải bây giờ cậu mới biết Lục Phồn thích Thẩm Uẩn Xuyên đâu..."
"Dùng từ khác được không, sùng bái, hâm mộ, cái gì cũng được."
Trần Tiêu cười ha hả: "Sao trước đây tôi không biết cậu hẹp hòi vậy nhỉ, ghen tuông với một chàng trai kém mình đến tận năm tuổi, cậu được đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Sắc Đẹp Thay Cơm - Thời Nhĩ
Romance---Trích--- Mặc dù nói là đi hẹn hò, nhưng hai người cũng không có kế hoạch gì chi tiết. Thế là Giản Ngộ Châu lên mạng tìm xem quy trình hẹn hò của các cặp tình nhân. Tình nhân bình thường: Xem phim, ăn cơm, dạo phố, thuê phòng bịch bịch bịch. Tình...