Seokjin hai mươi tuổi, chưa bàn tới các thứ lớn lao như công việc hay đam mê, thì đồ ăn là một trong những điều em thích nhất.
Seokjin là thực tập sinh của một công ty giải trí, em không kể với tất cả mọi người điều này đâu. Em không tự tin lắm với quyết định của mình, nhưng em vẫn muốn thử, và một phần vì em nghĩ làm thần tượng sẽ cho em thêm cơ hội để diễn xuất nữa. Nhưng em không muốn hời hợt với công việc của mình, nên em phải luyện tập nhiều hơn em từng nghĩ.
Lịch học của em dày lắm, em xem lại thời khoá biểu, và hình như em có không quá ba buổi trống (không đếm tới buổi tối). Có lẽ khi Seokjin khá lên thì sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn một chút, em nghĩ thế. Nhưng rồi mấy cậu nhóc bảo em quen tập tành tới mức về đến nhà còn chưa chịu nghỉ. Seokjin không để ý chuyện ấy, em hơi ngạc nhiên khi nghe nói thế.
Seokjin biết mình phải tự cải thiện, hoặc không em làm sao có thể tin quyết định của mình là đúng đắn được? Em hứa là sẽ chăm chỉ, và em chăm chỉ. Em hứa mình sẽ ngày một giỏi hơn, và em ngày một giỏi hơn.
Vần mình trong những ngày làm thực tập sinh, em chắc chắn mình không thể vượt qua nổi nếu như thể lực của em không tốt. Lịch học dày lắm, em xin nhắc lại, và có những môn như luyện thanh và vũ đạo, đôi lúc là tập thể hình, khiến cho các thực tập sinh dễ muốn rệu rã cả ra; chưa nói về việc em phải theo kịp tiến độ của trường đại học.
Hai trong số những người em biết thường vì mệt mà bỏ bữa. Em đã phải nhiều lần lôi những người chết ngất trên sàn phòng tập ấy ngồi dậy để bắt họ đi ăn cái gì cho lại sức, hoặc không họ sẽ chết trên những bước nhảy chân chéo tay xiên không ra tư thế gì của họ. Seokjin thấy mình khoẻ thật khi có thể vực những người ấy dậy, và em nghĩ phần lớn nguyên nhân là vì em ăn nhiều.
Seokjin yêu đồ ăn và em sẵn sàng kể về chúng cho cả công ty nghe hằng giờ đồng hồ, bất chấp cổ họng đã phát đau vì cố luyện thanh suốt ngày hôm ấy (nhưng em đã tiết chế lại khi biết điều đó có thể khiến cổ họng em bị tổn thương nghiêm trọng).
Em không ngại đi ăn một mình. Thật ra ăn với mọi người là vui nhất, nhưng những khi mọi người mệt mỏi quá, em cũng sẽ không bỏ lỡ cái hẹn nho nhỏ em dành ra mỗi ngày với thức ăn ở quán cơm cách công ty em một con phố. Hoặc là em sẽ nấu cơm và mọi người cùng ăn. Đúng rồi, em cũng thích nấu ăn và hay nấu ăn nữa, vì giờ học em có những lúc không vướng giờ làm cơm.
Bọn nhóc trong kí túc xá có vẻ rất thích ăn đồ em nấu. Từ khi nhận thức được điều ấy, Seokjin ít phải đi ăn một mình hơn. Chẳng bao giờ tụi nhóc bỏ bữa nếu em đã tốn công nấu cả- tụi nó còn ăn hết sạch. Em nghĩ đấy là một kiểu cảm ơn khá đáng yêu của mấy thằng con trai tầm tuổi thanh thiếu nhiên còn nhiều cái ngại ngùng.
Và cũng có lúc vài đứa sẽ vào bếp nấu cơm cùng Seokjin. Kí túc xá của bọn em chưa bao giờ hết ồn ào, tất cả đều công nhận, nhưng em thỉnh thoảng mới có được một câu nói để đời trong một phòng toàn những cái đầu có suy nghĩ trời ơi đất hỡi của tụi nhóc. Nhưng ở trong bếp, ở trong bếp, em có thể tự tin nói mình là ông vua của chốn ấy. Em nói thìa thì không ai muốn nói dao; em nói hành lá thì không ai muốn thái hành tây. Và em thích nhất lúc mình hiên ngang ăn trước mặt tụi nhỏ trong khi tụi nó không được phép động vào một đĩa đồ nào nếu giờ cơm chưa tới (nhưng em vẫn thường cho tụi nhóc nhón một tí đồ ăn nếu chúng xin em đàng hoàng).
BẠN ĐANG ĐỌC
Of which Seokjin likes the most.
RandomCharacters are not mine. Rating: G. Categories: Jin-centric, slight Taejin, slice of life, Idol life. Fandom: Bangtan.