Chương 17: Tinh nghịch

787 32 0
                                    

Chương 17: Tinh nghịch

Dừng chân ở trong Bích Ba đình suốt một canh giờ, mọi người mới dời bước đi đến một quán rượu bên Tây Hồ. Bây giờ là thời điểm dùng cơm, tại năm tầng lầu của quán rượu gần như đầy ngập khách.

Đoàn người của Tông Chính Lâm trực tiếp tiến vào phòng bao, món hải sản tôm viên đặc sắc ở đây đúng là mỹ vị. Mộ Tịch Dao ăn thích đến nỗi híp híp mắt, sắc môi sáng bóng tươi đẹp, không chút nào mảy may biết đến vẻ quyến rũ của mình. Tông Chính Lâm lướt mắt qua một cái, tất cả người hầu chung quanh lập tức đều cúi đầu.

Chính lúc này, đột nhiên có người xông vào phòng bao, lại là một nam tử tuổi trẻ tuấn lãng, dáng vẻ rất là phong lưu, mang theo vài ba tên hộ vệ cùng gã sai vặt, trong lòng còn ôm một nữ tử mặn mà. Phía sau nam tử, một thị vệ bước ra khỏi đám người: "Làm phiền các vị nhường lại nơi này, thiếu gia nhà ta nguyện bỏ ra trăm lượng bạc ròng, xem như đền bù tổn thất."

Mộ Tịch Dao chỉ để ý ăn tôm viên Tông Chính Lâm gắp cho nàng, ánh mắt cũng không thèm liếc một cái. Lục điện hạ từ trước tới nay lại càng là người luôn làm theo ý mình, người không liên quan chỉ làm như không nhìn thấy.

Diệp Khai còn chưa kịp sai thị vệ đuổi người, lại nghe nam tử kia hớn hở nói: "Nơi đây lại có mỹ nhân như thế này, quả nhiên rất tốt." Liền đẩy nữ tử kia ra, chỉnh lại quần áo, xoạt một tiếng mở quạt xếp ra, nháy mắt ra hiệu với Mộ Tịch Dao: "Không biết tiểu thư có thể cho biết quý danh? Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, không bằng cùng nhau dùng cơm ngắm cảnh?"

Da mặt Vệ Chân co rúm, thầm kêu một tiếng không tốt. Quả nhiên, mặc dù điện hạ không nói lời nào, vẻ mặt đã lạnh xuống.

Nam tử kia có chút khinh thường liếc mắt nhìn Tông Chính Lâm bên cạnh Mộ Tịch Dao, lại mặt mày hớn hở nhìn qua Mộ Tịch Dao: "Tiểu thư xinh đẹp như thế, đất thiêng nảy sinh hiền tài, sao có thể tùy tiện chịu thiệt. Không bằng uỷ thân cho ta, ta nạp tiểu thư vào phủ làm tiểu thiếp."

Lúc này Mộ Tịch Dao mới chậm rãi để đũa xuống, nghi hoặc quay đầu nhìn sang. Cứ như vậy nhìn chằm chằm chốc lát, lại cao thấp bắt đầu đánh giá. Đột nhiên Tông Chính Lâm đưa tay xoay đầu nàng qua, để cho nàng đối diện với hắn.

"Đẹp mắt sao?" Giọng nói nâng lên.

"Có chút tuấn lãng." Mộ Tịch Dao giống như không biết chút nào, gật đầu tán thưởng.

Trong lòng mọi người ai thán, cô nãi nãi ngươi chơi gì không chơi, lại đi chơi hồng hạnh xuất tường.

Mắt phượng của Tông Chính Lâm toả ra ánh sáng lạnh đến rùng mình: "Thích?" Ánh mắt sắc bén ngăm đen như mực, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo.

"Thích." Vừa dứt lời, đã thấy Tông Chính Lâm nâng cằm nàng lên, mạnh mẽ hôn xuống. Hoàn toàn không đếm xỉa đến mọi người quanh mình.

Lần hôn môi này Tông Chính Lâm không chút nào thương tiếc, ý muốn cường thủ đoạt hào hiện lên rõ ràng.

"Ô ô ~~~ ", Mộ Tịch Dao ra sức giãy dụa, thật vất vả mới đẩy ra Tông Chính Lâm ra, đã thấy sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, trong mắt có gió lốc cuồn cuộn. Bị đẩy ra không vui, liếc mắt một cái liền biết.

[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ