Heeyeon cũng không biết hôm nay có phải vì nhận được túi đồ của tên biến thái kia mới xui xẻo như vậy không, rõ ràng dự báo thời tiết nói không mưa, lại trong lúc cô muốn quay về nhà thì mưa xuống. Thật không may chiếc xe dừng lại ở bên ngoài bất luận thế nào cũng không nổ máy, để cô không biết làm sao đành đội mưa trở về công ty.
Đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy người tới tới lui lui len lén nhìn mình, Heeyeon có chút bối rối, chung quy cô không thích bị người ta xem xét, mà không may hôm nay tất cả chuyện xui xẻo đều cùng nhau tiến tới. Điện thoại bị đập nát nên cô không cách nào gọi điện thoại kêu người đến sửa xe, hơn nữa trong công ty bây giờ mọi người đều làm việc, cô cũng ngại chủ động nhờ người khác đưa về, thì chỉ có thể lựa chọn đứng chờ.
Trong lúc Heeyeon cảm thấy im lặng đến cực hạn, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, kèm theo từng tiếng đát đát vang lên của giày cao gót, quay đầu thì thấy được Junghwa đang cười đứng ở một bên, đôi mắt nàng tập kết ở trên người mình."Heeyeon, cô làm sao vậy?" thấy được sắc mặt Heeyeon có chút lãnh ngưng, dù cho Junghwa biết xảy ra chuyện gì, nàng vẫn cố tình hỏi.
"Xe của tôi không biết tại sao nổ máy không được, điện thoại cũng không mang đến, chỉ có thể đứng đợi ở đây." Heeyeon nói ra cũng cảm thấy bối rối, cô thật sự cảm thấy tất cả chuyện xảy ra mấy tháng nay thật sự đã đem sự xui xẻo lớn nhất của cả năm tập trung lại cùng nhau.
"Như vậy à, vậy để tôi đưa cô đi, ở đây không biết đợi bao lâu mới có xe"
"Chuyện này..." nghe thấy Junghwa muốn đưa mình về, Heeyeon phản ứng đầu tiên là muốn từ chối, cô và Junghwa không thân, càng huống hồ chi người này cũng là chủ của mình. Trong lúc cô chuẩn bị muốn tìm lý do từ chối thì Junsu xuất hiện như vị cứu tinh từ cửa đi đến.
"Heeyeon, tôi nghe người nói xe cô xảy ra vấn đề, có cần tôi đưa cô về không? "
Junsu lời này vừa nói ra, Heeyeon cảm thấy anh ấy đến thật đúng lúc, ngay khi cô vừa muốn gật đầu đồng ý, lại phát hiện Junghwa đã nhanh chóng bước đến đứng chính giữa họ. Heeyeon cao 1m70, bình thường mang giày cao gót thêm khoảng 8cm, mà cô đo bằng mắt thì xem ra, chiều cao của Junghwa chắc còn cao hơn cô một chút. Nhìn con người này đứng giữa hai người họ, cũng không biết có phải cảm giác sai không, Heeyeon cảm thấy Junghwa lúc này bổng nhiên có tính công kích rất nhiều, giống như động vật bảo vệ thức ăn, nếu như có lông, chỉ sợ lông của toàn thân đều đứng lên hết rồi."Giám đốc Xiao, Heeyeon là một người con gái như vậy, muộn như thế để người đàn ông như anh đưa về không quá tốt đâu." Junghwa thấp giọng nói, rõ ràng ngữ khí của nàng không nặng, nhưng Junsu nghe xong lại cảm thấy có một chút cảm giác không tên áp bức, anh nhìn đồng hồ trên tay, rõ ràng mới 7 giờ, sao lại tính là muộn, càng huống hồ chi bản thân lại không phải người đi đường, mà là người đại diện đi theo Heeyeon hết mấy năm, nào có cái gì không tốt. Junsu muốn lên tiếng phản bác, nhưng Junghwa dường như thấy được cách nghĩ của anh, nên mở miệng trước một bước, đem lời nói của anh chặn trở lại.
"Giám đốc Xiao chắc còn có công việc chưa hoàn thành, nếu đã như thế, thì nên nhanh chóng làm đi."
"Chuyện này... Park tổng, tôi..."
"Junsu, anh nên trở về làm việc trước đi, vậy làm phiền Park tổng đưa tôi về rồi."
Heeyeon tuy không muốn để Junghwa đưa mình về, lại có thể cảm thấy được sự không vui trong ngữ khí của đối phương, có lẽ là coi như lão bản chủ động muốn đưa nhân viên về nhà mà bị từ chối, để đại tiểu thư này bất mãn rồi. Vì muốn về nhà sớm chút, cũng không muốn cho Junsu phiền phức, Heeyeon chủ động mở miệng, nghe thấy lời của cô, Junghwa quả nhiên cười lên, nắm lấy tay của cô đi đến cửa xe dừng lại đã lâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HAJUNG] THANH SẮC [CV][HOÀN]
General FictionWARNING 18+ !!! *Tác giả: Hiểu Bạo. *Văn án: Đau đớn chính là một loại hiện thân khác của tình yêu, Hani đem phần đau này cho nàng, đó rõ là cô yêu nàng. Hani sẽ không nỡ để nàng đau chết, cho dù chết, nàng cũng chẳng qua là đổi một nơi khác cùng H...