Ác mộng.

246 20 1
                                    



''Phán Quan!" Diêm Ma thét lên, tiếng hét xé tan lồng ngực của những người trong cuộc chiến. Máu từ đôi môi tái nhợt của nàng chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống nền đất, tựa như những búp sen nhỏ.

.

.

.

.

.

''Diêm Ma đại nhân, Diêm Ma đại nhân, mau tỉnh lại, Diêm Ma đại nhân!" Diêm Ma bị đánh thức từ trong mộng, người nàng ướt thẫm mồ hôi, trên mặt còn lộ vẻ kinh sợ, hốc mắt đỏ đỏ còn sót lại chút nước. Nàng thở gấp, đôi diện nàng là khuôn mặt đầy lo lắng của Phán Quan. Hai đầu mày y chau lại, đôi mắt vàng kim nhìn chăm chăm nàng, đôi tay y nắm chặt lấy vai nàng.

Diêm Ma đưa bàn tay run run của mình lên chạm vào mặt y, sau đó lại vuốt lấy mái tóc trắng cước của y, đoạn, nàng lẩm bẩm :" Tốt quá...tốt quá.."
''Diêm Ma đại nhân, người sao vậy, không khỏe ở đâu sao? Ta gọi Mạnh Bà đến nhé?" Phán Quan đầy lo lắng, tay lau đi giọt lệ nơi mắt nàng.

Diêm Ma nhào vào lòng Phán Quan, ôm chặt lấy y, vùi đầu vào lớp vải áo mềm mại, chìm đắm trong hương thơm quen thuộc, khóc nấc :" Ngươi vẫn ở đây. Thật tốt quá..."
Phán Quan hơi sững người, sau đó, y mỉm cười, một tay vuốt nhẹ lưng nàng, một tay vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói :" Phải, ta vẫn ở đây. Khi nãy nàng gặp ác mộng sao?"
Qủa thật, nàng đã gặp ác mộng.

Nàng thấy, xung quanh chỉ toàn máu là máu, bao nhiêu con người đang chiến đấu, tiêu biểu có thể kể ra vài gương mặt thân quen : Hắc Qủy Sử tựa hồ như nhập ma, vung lưỡi hái chém tới tấp. Bạch Qủy Sử một môi đầy máu vẫn gắng gượng thi triển pháp thuật, còn có Hoang, cả tên Âm Dương Su Tình Minh loài người cũng tả tơi không kém. Nàng quay đầu, kiếm tìm bóng dáng quen thuộc.

Kia rồi, y ở kia.

Mái tóc Phán Quan tung bay theo từng chuyển động, khắp người y đều là máu, cả kiếm Sinh Tử do bút Sinh Tử hóa thành cũng thấm đậm một màu đỏ tươi, phán quyết đưa ra đều không có hiệu quả, khóe môi y còn vương lại chút máu.

Nàng vốn muốn chạy lại chỗ y, nhưng không sao di chuyển được, nàng muốn gọi tên y, nhưng không sao mở miệng. Nàng đứng trân ở đó, nhìn y chiến đấu với đám người đen mặt.

Y cuối cùng cũng hạ được, sau đó tầm mắt y di chuyển về phía nàng, lộ ra tia vui mừng, nhưng sau đó, rất nhanh chóng, đôi mắt y lại đỏ ngầu, thét lớn :" Diêm Ma, cẩn thận!"

Trước khi nàng biết chuyện gì sắp diễn ra, đã nằm gọn trong vòng tay y .

Nàng lại nghe thấy mùi máu tanh.

Ngẩng đầu nhìn, Phán Quan ôm nàng trong lòng, da mặt tái đi.

Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng khác lạ. Nàng không nghe được gì, ngoài tiếng máu nhỏ giọt từ nơi ngực trái Phán Quan.

Một tay y ôm nàng, một tay chặn lại mũi kiếm đang cố đâm sâu hơn. Đoạn, y gồng người hét lớn, dung chút linh lực còn sót lại mà rút kiếm, thi triển một đường kiếm về phía địch.

(Phán Diêm) (H) Ác mộng.Where stories live. Discover now