Du Thái nắm hai cẳng chân Tư Thành mở rộng ra hết cỡ, sau đó hắn lấy ngón giữa của mình thọc vào hậu huyệt cậu. Vừa thao lộng, hắn vừa dùng những lời lẽ thô tục lăng mạ người dưới thân.
- Sao? Muốn thằng Đông Anh chơi chỗ này của em lắm đúng không? Em thích dương vật của nó hơn của chồng em chứ gì?
- Không có...em không có...
Tư Thành quằn quại nằm trên sàn nhà lạnh cóng, hai tay đã bắt đầu mỏi vì để mãi một tư thế. Cậu cảm thấy tủi nhục vô cùng, không những bị chồng sỉ vả mà còn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, cậu chẳng còn mặt mũi nào để mà tồn tại nữa.
Đổng Tư Thành đối với Đông Anh không có một chút tình cảm nào, trong lòng cậu lúc nào cũng chỉ có một mình Du Thái. Vậy mà hắn lại mắng cậu là kẻ lăng loàn, trong khi đó hắn lại bỏ cậu đi ngủ với người khác. Hắn có còn xứng đáng để mà nói ra những lời đó hay không?
- Uất ức cái gì mà khóc? Tôi nói gì sai sao?
Tư Thành mím chặt môi để ngăn lại tiếng nức nở. Lòng cậu chua xót quá, tại sao ông trời lại không để cậu chết đi cho rồi, nếu cứ sống mãi như vậy thì làm sao mà chịu đựng được.
Du Thái nhìn dáng vẻ yếu đuối bạc nhược của Tư Thành, hắn chán ghét rút ngón tay ra khỏi người cậu. Tư Thành thấy hắn định rời đi thì liền lấy chân níu lại, ánh mắt khao khát nhìn về phía hắn mà cầu xin:
- Anh...em muốn, đừng đi mà, em muốn anh...
Du Thái im lặng vài giây. Nếu là trước đây, có lẽ hắn đã nhào tới mà chiếm đoạt thân thể cậu. Nhưng bây giờ, hắn chẳng còn một chút hứng thú nào nữa.
Người ta nói đúng, khi đã đạt được thứ mà mình mong muốn rồi, cảm xúc lần đầu tiên dành cho thứ ấy sẽ không còn, mà thay vào đó chỉ còn là sự chán ghét.
Du Thái hất Tư Thành qua một bên, hoàn toàn không đoái hoài gì đến cậu. Hắn lấy áo khoác trên giường vắt lên vai rồi đi thẳng ra ngoài, bỏ lại sau lưng những lời kêu van trong tuyệt vọng.
.....
Kim Đông Anh đánh xe quay ngược lại một vòng, bàn tay nắm chặt vô-lăng nổi lên những sợi gân xanh dữ tợn. Anh lao như điên về phía trước, mỗi một giây trôi qua đều như đốt cháy ruột gan anh.
Chiếc xe thắng gấp trước một ngôi nhà trong con hẻm. Đông Anh mở vội cửa xe rồi lao tới cánh cổng cao lớn, dùng hết sức đập vào nó khiến ổ khoá rung lên lanh canh. Anh gào lớn đến khản cả cổ họng.
- Tư Thành! Em có sao không hả Tư Thành? Mau trả lời anh, em đâu rồi?
Tư Thành nằm trong phòng ngủ, nghe tiếng đập phá ầm ĩ bên ngoài liền giật mình tỉnh dậy. Đó là tiếng của Đông Anh, tại sao anh ấy lại đến đây?
- Đổng Tư Thành! Mau mở cửa cho anh!
Tư Thành loay hoay với sợi dây thừng trên tay mình, Du Thái trước khi đi vẫn chưa cởi trói cho cậu. Cậu không thể ra khỏi phòng mà không có hắn được.
Trong lúc đang khổ sở tìm cách mở sợi dây, Tư Thành thấy điện thoại của mình đổ chuông ở trên giường. Cậu rướn người tới để khều lấy nó nhưng lại quá xa. Đông Anh ở bên ngoài chờ mãi không thấy ai nghe máy, anh quyết định gọi cho một thợ làm chìa khoá. Chỉ mười mấy phút sau, cánh cổng kia đã được phá mở. Đông Anh trả tiền cho người thợ rồi lao vào trong nhà, trong túi thủ sẵn một con dao để đề phòng Du Thái giở trò gì đó với anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[YuWin] Kẻ Bạc Tình ✔️
FanfictionTác giả: Ponzi Thể loại: Đam mỹ, fanfic, hiện đại, sinh tử văn, ngược. Nhân vật: Yuta (Du Thái) x WinWin (Tư Thành) / Doyoung (Đông Anh) x Jungwoo (Đình Hựu) / Jaehyun (Tại Huyền) x Taeyong (Thái Dung) Giới hạn: 18+ Tình trạng: Hoàn (21/02/2019) Thứ...