Bào Sưởng ở đằng kia xem Ngũ Tử Húc chơi tới sung sướng, vừa quay đầu sang nhìn bên Diêm Trừng lại thấy hắn và nam sinh kia chỉ nhìn nhau không nói lời nào, không khí có chút kì quái, Bào Sưởng lập tức buông ly rượu nhích tới gần.
"Sao? Không hài lòng sao?"
Không đợi Diêm Trừng trả lời, Bào Sưởng liền một phen ôm eo Tiểu Hạ, dán vào lỗ tai cậu ta hỏi: "Cưng bao nhiêu tuổi?"
"17...." Tiểu Hạ như trước gương mặt đạm mạc, nhưng thân thể rõ rệt có xu thế phóng nhuyễn, nếu đổi thành người khác hỏi bọn họ khẳng định sẽ nói là 18, đã trưởng thành, thế nhưng đều đã được nhận tiền của người ta, các thiếu gia trong căn phòng này nửa điểm cũng không thể đắc tội, nên nói cái gì và không nên nói cái gì, nên làm cái gì và không nên làm cái gì, đều phải chú ý mà hầu hạ cho tốt, nếu gây sai lầm gì chỉ có kết cục không tốt mà thôi.
"Tới đây bao lâu rồi?"
"Hai tháng."
Bào Sưởng 'shit' một tiếng: "Đã bảo tìm người sạch sẽ, lại coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao." Bất quá sau đó cậu ta lại cười rộ lên, ngẩng đầu đối Diêm Trừng nói: "Có kình nghiệm cũng tốt, lúc lên giường sẽ không đơ như cây cơ, bất quá nếu ông ngại bẩn có thể đổi người."
Diêm Trừng trong lòng không thể nào thích nổi loại tình huống này, nhưng từ khi tiến vào cũng coi như phối hợp, không tốt sẽ lập tức vỗ mông rời đi, nhưng hiện tại nghe Bào Sưởng dùng khẩu khí tùy tiện như vậy để hình dung nam hài trước mắt này, mà nam hài cũng không lộ ra nửa điểm để ý, Diêm Trừng thừa nhận, hắn có chút không quá thoải mái.
Bất quá thấy cậu ta trầm mặc lại bị Bào Sưởng cho rằng là biểu hiện của người mới, vì thế đối với Tiểu Hạ càng không kiêng nể gì, một tay bên mông cậu ta niết một phen, một tay vén vạt áo thò tay vào lưng quần sờ soạng. Nhìn gương mặt Tiểu Hạ ửng hồng, Bào Sưởng kinh thường cười: "Xem xem, mới sờ có chút đã muốn vậy rồi sao, nhiều lời vô ích, đừng để bề ngoài của bọn họ lừa gạt, mặc kệ là thanh thuần hay lãnh diễm, khi bị áp trên giường so với bất kỳ ai còn tao hơn."
Tiểu Hạ cắn môi, nguyên bản đôi mắt thanh lãnh minh lượng từng chút một nhiễm nhan sắc tình dục, mang theo thủy quang thẳng tắp nhìn về phía Diêm Trừng, Bào Sưởng tay không biết trong quần cậu ta làm cái quái gì, ngay sau đó, Tiểu Hạ bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ hừ gọi, phi thường nhẹ, đám người chung quanh cũng hoàn toàn làm như không thấy, thế nhưng Diêm Trừng lại nghe tiếng rên rỉ này tựa như móng mèo cào cào run rẩy đến mức nhảy dựng, đứng bật dậy!
Bảo Sưởng ngẩn ngơ, Liêu Viễn Đông cách đó không xa cũng nhìn lại, Diêm Trừng buông ly rượu vẫn cầm trong tay xuống, đối với anh ta nói: "Không còn sớm, em về trước." Nói xong, trực tiếp hai ba bước mở cửa đi ra ngoài.
Biến cố này khiến cho không khí trong phòng vừa nóng lên lập tức liền lạnh dần, Liêu Viễn Đông phản ứng rất nhanh, dụi thuốc đi theo ra ngoài, mà Ngũ Tử Húc sớm bị biến thành nửa sống nửa chết cũng bận rộn thừa cơ ném cái ly xuống đi theo sau: "Tôi uống đủ rồi, hôm nay cứ vậy đi, đi trước nha."
Bọn họ vừa rời đi, Bào Sưởng cũng không ngồi lại nữa, chỉ có thể gọi quản lý kêu xe đưa họ về.
Chủ nhân không ở, ngược lại lưu một đám người tiếp khách cùng những tên tép riu qua đường còn lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.