Vua An Dương Vương nước Âu Lạc, họ Thục tên Phán [...] xây thành ở đất Việt Thường hễ đắp tới đâu lại lỡ tới đấy. Vua bèn lập đàn trai giới , cầu đảo bách thần .
ADV : " cầu xin phật trời phù hộ để ta xây nên tòa thành kiên cố ."
Binh lính : "tâu bệ hạ , có 1 cụ già từ phương đông tới đứng trước thành than thở."
Cụ già : "xây dựng thành này biết bao giờ cho xong được."
ADV : ( mừng rỡ)" mau mời cụ già ấy vào điện ". - "Ta đắp thành này đã nhiều lần băng lỡ , tốn nhiều công sức mà không thành , thế là cớ làm sao ?"
Cụ già : "Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thành mới thành công."
***********Hôm sau, vua ra cửa đông chờ đợi, chợt thấy một con Rùa Vàng từ phương Đông lại , nỗi trên mặt nước.
Rùa Vàng : " Ta là sứ Thanh Giang , thông tỏ việc trời đất , âm dương, quỷ thần. "
ADV : " Điều đó chính cụ già đã báo cho ta biết trước."
+Rước vào thành +
Thành xây nửa tháng thì xong. Thành rộng hơn ngàn trượng, xoắn như hình trôn ốc, nên gọi là loa Thành, còn gọi là quỷ Long Thành, người thời Đường gọi là côn lôn Thành, lấy lẽ rằng nó cao lắm. Rùa Vàng ở lại 3 năm rồi từ biệt.
ADV : " Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu có giặc thì lấy gì mà chống ?"
Rùa Vàng : " Vận nước suy thịnh xã tắc an nguy đều do mệnh nguy đều do mệnh trời, con người có thể tu đức mà kéo dài thời vận. Nhà vua ước muốn ta có tiến chi.". + Tháo vuốt đưa cho nhà vua + " Đem vật này làm nỏ, nhằm vào quân giặc mà bắn thì sẽ không lo gì nữa ."
Vua sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy. Gọi là nỏ " Linh quang Kim Quy thần cơ." Về sau. Triệu Vương là Đà cử binh sang xâm lược phương Nam , cùng vua giao chiến.
Binh lính : " Thưa bệ hạ, Triệu Đà đã cử binh sang xâm lược nước ta."
ADV : " Hãy lấy nỏ thần ra bắn ."
Binh lính : " Dạ " ____ " Thưa bệ hạ, quân Đà thua lớn chạy về Trâu Sơn đắp lũy không dám đối chiến nên đã xin hòa."
*** Không lâu sau***
Sứ giả : " Thưa bệ hạ , nay hai nước đã yên bình , vua của thần có ý kết tình giao hảo, xin bệ hạ hãy gã công chúa Mị Châu cho hoàng tử nước thần là Trọng Thủy."
ADV : " Được, ta đồng ý."
**********
Trọng Thủy : " Ta được biết phụ vương có một bảo vật là nỏ thần , ta luôn hiếu kì về nó mong được chiêm ngưỡng một lần , không biết nàng có thể giúp ta 1 lần được không ? "Mị Châu :( phân vân ) "Chuyện này ...phụ vương đã bảo không được tùy tiện đến gần ."
Trọng Thủy: "chỉ là nhìn 1 lần thôi mà , chả lẽ phụ vương xem ta là người ngoài nên không cho phép."
Mị Châu : " thiếp không có ý đó, chúng ta đã là vợ chồng nên chàng sao có thể bị xem là người ngoài được, thiếp cùng chàng đi xem."
+Nhân lúc Mị Châu không để ý, Trọng Thủy đã lấy trộm nỏ thần. +
Trọng Thủy : " ta đến đây đã lâu , lòng có chút nhớ về cha già nơi phương Bắc muốn được trở về thăm cha."
Mị Châu : " nếu đã vậy chàng cứ trở về thăm người."
Trọng Thủy : " Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể vứt bỏ .Ta nay trở về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hoà, Bắc Nam cách biệt, ta lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?"
Mị Châu: " thiếp phận nữ nhi nếu gặp cảnh biệt li thì đau đớn khôn xiết .Thiếp có áo gấm lông ngỗng thường mặc trên mình , đi đến đâu sẽ rứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau."
******phương bắc *******
Trọng Thủy: " thưa cha , con đã lấy được lẫy thần."
Triệu Đà :" Tốt, tốt lắm , ta sẽ cho binh sang đánh ngay."
**********
- Binh lính : " bệ hạ, Triệu Đà lại đem quân sang đánh."ADV : ( thản nhiên , cười) Đà không sợ nỏ thần sao ?"
+ Vua cầm lấy nỏ, thấy lẫy thần mất +
ADV : Mau kêu Mị Châu ra nhanh lên.
Mị Châu : " Thưa cha, có chuyện gì ạ ?"
ADV: " Đi mau thôi lẫy thần đã bị mất ."
+ Vua đặt Mị Châu, ngồi sau lưng ngựa+
+ vua chạy tới bờ biển, đường cùng không có thuyền qua .********
ADV : " Trời hại ta sứ Thanh Giang ở đâu mau lại cứu"
Rùa Vàng : " Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!"
+ Vua tuốt kiếm chém Mị Châu +
Mị Châu : thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành các bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù.
+ Rùa rẽ nước dẫn vua xuống biển +
+ Quân đà kéo tới đây không thấy bóng vết gì , chỉ còn lại xác Mị Châu Trọng Thủy ôm xác Mị Châu đem về táng ở loa Thành. Xác biến thành ngọc thạch. Mị Châu đã chết Trọng Thủy thương tiếc khôn cùng, khi đi tắm tưởng như thấy bóng dáng Mị Châu lao đầu xuống giếng mà chết.+