Chương 6.
Trương Viện Phán kê đơn thuốc và châm cứu cho Dung Âm, hàn tật đã được đẩy lùi không ít. Hoàng thượng lúc này thường xuyên lui tới Trường Xuân cung, thi thoảng lại dẫn nhị a ca ra đi thả diều, hoàng hậu ngồi gần đó uống trà, gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc khó tả. Dạo gần đây, biết ý hoàng thượng, đến tối Lý Ngọc không đem thẻ bài ra hỏi nữa, mà chủ động báo với chủ tử Trường Xuân cung chuẩn bị, hoàng thượng chắc chắn sẽ đến. Vĩnh Liễn ủy khuất ngồi nhìn bài được hoàng thượng giao đặt trên bàn, đáng lẽ nó phải được ôm ngạch nương thơm thơm của nó ngủ, vậy mà hoàng a mã giao bài cho nó xong rồi còn tống nó qua tẩm điện khác. Vĩnh Liễn hừ một cái nhưng môi nó nở nụ cười lớn, hoàng a mã đã dạy nó viết chữ thật đẹp, lại còn dẫn nó đi làm kiếm, thả diều, nó thật sự muốn mỗi khoảnh khắc bên hoàng a mã và hoàng ngạch nương kéo dài mãi mãi.
Trường Xuân cung vài ngày sau truyền ra tin hỉ, hoàng thượng nghe nói đã ban thưởng hết cho cung nhân Trường Xuân cung, cả các thái y có mặt đều hưởng phúc. Hoàng thượng nắm lấy tay hoàng hậu cười thật tươi. Nhị a ca nghe bảo mình sắp có hoàng đệ hoặc hoàng muội thì bước chân thận trọng hơn hẳn, nó nhẹ nhàng bước đến gần ngạch nương của nó, vươn bàn tay be bé ra chạm vào bụng ngạch nương rồi xoa xoa.
"Đệ phải ngoan đấy."
"Sao con biết là hoàng đệ."
"Con không biết, nhưng con muốn có đệ đệ."
Hoàng thượng ôm Vĩnh Liễn vào lòng, xoa đầu nó rồi bảo chàng cũng muốn. Một màn này khiến cho hoàng hậu trong lòng ngập tràn ấm áp. Nàng từ nhỏ đã ước muốn có một cuộc sống vô lo vô nghĩ cùng trượng phu, một ngôi nhà bình thường với những đứa trẻ xinh xắn sẽ gọi nàng là ngạch nương, gọi cha bọn chúng là a mã. Nàng hằng ngày sẽ may y phục, nấu ăn, sẽ cùng trượng phu dạy con thật tốt. Một gia đình bình thường nàng đã không thể gả vào được nhưng khoảnh khắc lúc bấy giờ đã làm nàng cực kì mãn nguyện. Dung Âm nắm lấy tay Hoằng Lịch, thỏ thẻ.
"Cảm ơn chàng."
"Dung Âm, là ta phải cảm ơn nàng."
Dung Âm mỉm cười sáng lạn, nụ cười thắp sáng cả Trường Xuân cung, là nụ cười tươi của Phú Sát Dung Âm. Hoằng Lịch hôn vào trán nàng và bảo nàng nghỉ ngơi, vài ngày sau thọ yến của thái hậu đến, chàng sẽ thay nàng lo cho thọ yến lần này. Dung Âm gật gật đầu, vuốt gương mặt chàng rồi khẽ nằm xuống.
Thái hậu lễ phật về, nghe thấy hoàng hậu lại có thai lần nữa, tâm tình vui sướng nên lần này thọ yến long trọng hơn hẳn. Thái hậu vuốt tóc Vĩnh Liễn, rồi ban cho nó một chiếc bùa bình an. Vĩnh Liễn khấu đầu tạ ơn rồi bỏ chiếc bùa ấy vào hà bao mà Dung Âm may. Cả hoàng cung có bao nhiêu là a ca, nhưng chỉ mỗi nhị a ca được cả thánh thượng và thái hậu thương yêu, các a ca khác ghen tị đỏ mắt nhưng cũng không biết làm thế nào để tranh sủng, bọn chúng còn nhỏ chỉ có thể ngầm ghen ghét.
Hoàng hậu hôm nay cảm thấy có chút lạnh nên khoác áo, nàng được Minh Ngọc dìu đến, Anh Lạc đứng bên ngoài quan sát, Anh Lạc ngửi được mùi của nguy hiểm nhưng lại không biết ở đâu ra. Anh Lạc đứng mà lòng thấp thỏm không yên.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic] Nguyện ý cùng nàng - Đế Hậu DHCL
Fanfiction"Tuyết rơi rồi." "Ừ, tuyết rơi rồi." "Chàng có nguyện ý cùng ta hằng năm đều ngắm tuyết không?" "Ta nguyện ý cùng nàng, nguyện ý bao dung nàng một đời một kiếp. Nguyện ý bảo bọc nàng trong đôi tay của ta, chúng ta cùng nhau bách niên giai lão. " Fan...