#18

1.9K 213 7
                                    

Kết thúc hai tiết dạy, Đông Anh mệt mỏi ngồi xuống sàn bể bơi. Anh đưa tay ra sau lưng đấm vài cái, dạo này xương cốt chẳng hiểu sao cứ đau nhức hoài. Mới có hai mươi bảy tuổi mà cứ như ông già bảy mươi rồi, anh nhớ vẻ phong độ ngày xưa của mình quá.

Đông Anh đang bần thần suy nghĩ, chợt có một đôi bàn tay nào đó đặt lên trên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp hai bả vai rộng lớn. Đông Anh quay đầu lại, nhận ra người sau lưng chính là cậu học trò rắc rối của mình, anh liền hỏi:

- Nè, sao em lại ở đây? Chẳng phải chuông reo vào tiết rồi sao?

Đình Hựu ngừng xoa bóp, giả vờ bễu môi hờn dỗi, ngồi xuống bên cạnh Đông Anh.

- Thầy đang đuổi em đó à, tiết này là tiết tự quản nên em mới ra đây chứ bộ.

- Dù là tiết tự quản thì cũng không được ra khỏi lớp, mau về đi.

Đông Anh đẩy Đình Hựu ra, nhưng Đình Hựu trời sinh bản tính bám dai, cứ đu đưa ngay cánh tay anh không chịu rớt xuống.

- Đừng đuổi em màaa, có người tâm sự bộ không thích hả thầy?

- Tâm sự cái gì?

- Mấy hôm nay em thấy thầy cứ buồn buồn, có chuyện gì thầy kể em nghe đi.

Đình Hựu là đang quan tâm tới anh đó hả? Bộ cậu ta theo dõi anh hay sao mà biết anh buồn hay vậy?

Đông Anh nhíu mày nhìn mái đầu đang tựa vào cánh tay mình, loại này không chỉ bám dai mà còn nhiều chuyện nữa.

- Kể làm gì, chuyện cá nhân của tôi đâu liên quan tới em.

- Thì bởi vì không liên quan nên mới kể chứ thầy. - Đình Hựu cãi lại.

Đông Anh lắc đầu ngán ngẩm, giờ anh có nói kiểu gì thì cậu ta cũng chặn đầu được hết, thôi thì trong ba mươi sáu kế, kế chuồn luôn là thượng sách.

- Tôi lên văn phòng có chút việc, em về lớp đi.

Đông Anh đứng dậy, Đình Hựu vì đang tựa vào người anh nên ngã bịch qua một bên. Cậu ngóc đầu nhìn anh, nét mặt uỷ khuất như chó nhỏ bị bỏ rơi.

- Sao thầy vô tâm với em vậy? Bị bồ đá nên giận cá chém thớt hả?

Đông Anh khựng lại, không ngờ Đình Hựu lại nói trúng tim đen của anh rồi.

Nhưng cũng không hẳn là bồ đá, nói đúng hơn thì là thất tình. Người anh yêu bây giờ đang hạnh phúc bên người khác. Dù anh có dùng chín năm trời để đợi thì cuối cùng mọi thứ vẫn bằng không.

Sao cuộc đời lại bất công như thế nhỉ? Đông Anh trước đây muốn có thứ gì đều có được thứ đó, vậy mà bây giờ chỉ một nam nhân thôi lại không thể chạm tới.

- Em nói đúng hay sao mà thầy đứng ngơ ra vậy? Thầy bị bồ đá thật à?

- Im miệng, về lớp đi.

Đông Anh gắt gỏng, Đình Hựu thấy nét mặt anh có vẻ nghiêm túc nên không dám giỡn nữa. Cậu cúi đầu chào anh rồi xoay lưng lủi thủi đi về lớp.

.....

Một tuần trôi qua, Đông Anh không còn tới bệnh viện thăm Tư Thành như lúc trước, Tại Huyền thì quá bận bịu với mớ dự án nên cũng ít lui tới hơn. Tư Thành không trách họ, ai trưởng thành rồi cũng có cuộc sống riêng để lo, hơi đâu mà mất công chỉ vì ba cái chuyện vặt vãnh. Tư Thành cũng khoẻ hẳn rồi, còn Du Thái thì dạo này hay lên cơn đau đầu, nửa đêm còn mê sảng. Cậu ngày đêm túc trực bên cạnh hắn đến mức hai mắt thâm quầng, nhiều lúc đau lòng cũng chỉ chờ hắn ngủ say rồi mới bật khóc.

[YuWin] Kẻ Bạc Tình ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ