YoonHa khòng thèm trả lời cô ta tiếp túc bỏ đi nhưng HyangMi đã chặn lại.
- Sao không trả lời tôi, có phải vì xấu hổ quá không.
Lần này YoonHa không tránh né nữa, cô nhìn thẳng vào mặt HyangMi mỉm cười khinh miệt:
- Cô thật đáng thương.
HyangMi bỗng xanh mặt tức giận hét:
- Cô nói ai đáng thương?
- Là cô.HyangMi giang tay định tát YoonHa nhưng bị cô chụp lại và đưa tay tát lại một cái thật mạnh vào mặt HyangMi. Cô ta lảo đảo ôm lấy mặt, hai người bạn của cô ta cũng bị bất ngờ không kịp trở tay.
Họ định nhào đến đánh YoonHa nhưng bị cô trừng mắt vội e sợ thu tay về.- Những chuyện cô làm đối với tôi, tôi coi như là tiền trả cho cái váy đầm kia, nhưng cái tát này chính là tôn nghiêm danh dự và tự trọng của tôi. Tôi đã tưởng rằng chúng ta là bạn nên từng chúc mừng cho cô và TaeHyung, Nhưng bây giờ tôi thấy thật may mắn vì người anh TaeHyung thích không phải là cô. Hạng người như cô, anh ấy sẽ không bao giờ thích đâu.
- Cô....- HyangMi định lao đến đánh YoonHa nhưng YoonHa cười khinh bỉ nói:
- Cô định ăn thêm một cái tát à. Vậy thì đánh đi. Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là cục bột để tùy cô nhào nắn. Nếu cô vay tôi một, tôi nhất định bắt cô trả gấp mười lần.
- Cô tưởng cô còn TaeHyung chống lưng à. Cô chỉ là một cô bé lọ lem thôi. Anh ấy rồi cũng sẽ chán cô.
Đột nhiên môt tiếng nói trầm ấm uy nghi vang lên từ sau lưng HyangMi.
- Ai nói cô ấy không còn người chống lưng.Nếu các cô dám đụng vào cô ấy tôi sẽ để các cô hối hận suốt đời.
Là JiMin, tại sao lúc cô tuyệt vọng nhất lại là Jimin an ủi cô. JiMin không phải chỉ nổi tiếng bởi vỉ vẻ hào hoa phong nhã của mình mà còn bởi vì cậu là con trai của một trong những tập đoàn mạnh trong nước.
Ba cô gái thấy JiMin đi tới với vẻ mặt giận dữ thì sợ hãi rút vào nhau.
JiMin căm tức nhìn họ:
- Tôi cấm các cô từ nay không được bắt nạt cô ấy nếu không đừng trách tôi.Nói xong anh nắm tay YoonHa kéo đi.
TaeHyung nhìn thấy JiMin đem đồ đến khách sạn cho YoonHa. Thấy cô đã đỡ hơn rất nhiều lên xe của JiMin thì mới yên tâm về nhà. Cậu ngã nhào ra ghế sofa đau khổ.
Cậu muốn làm cho cô đau khổ, muốn cho cô ấy hiểu được cảm giác đau khổ là thế nào. Nhưng không ngờ khi làm người khác đau thì cũng là làm chính mình bị đau. Cô đau một còn cậu đau đến mười.
Nhìn cô ấy đau đớn vật vã, trái tim TaeHyung như rướn máu. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại. Cả đêm qua cậu không hề chợp mắt lấy một lần. Chỉ vừa chợp mắt một lát thì điện thoại trong túi reo lên, cậu uể oải cằm điện thoại. Là tiếng của JungKook.
- Anh TaeHyung xảy ra chuyện rồi, mau đến trường đi .....
Trên đường đến trường cậu nghe JungKook kể lại vắng tắt mọi thứ, khiến cho vận tốc của cậu càng tăng cao.
Cuối cùng cậu đến trường tìm KyungAn, nghe cô ấy bảo YoonHa bị gọi đến phòng thầy Hiệu trưởng, cậu tức khắc chạy đến đó. Vừa chạy đến thì thấy JiMin nắm tay YoonHa bỏ đi, sau lưng là HyangMi với hai cô gái tức giận nhìn theo họ.
YoonHa và JiMin thấy TaeHyung thì khựng lại. YoonHa nhìn vào mắt anh nói:
- Anh làm ơn nói với vợ chưa cưới của anh là tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào hết và làm ơn từ nay hãy tránh xa tôi ra. Tất cả mọi chuyện đều vì anh mà ra. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
Nói rồi, YoonHa nắm tay JiMin bỏ đi, mặc cho TaeHyung đau khổ đứng nhìn theo bóng họ.
" TaeHyung! Xin lỗi anh! Em hết lần này đến lần khác làm anh đau khổ. Hết lần này đến lần khác đối xử tàn nhẫn với anh. Hãy quên một kẻ xấu xa như em đi. "
Nước mắt đang chảy vào tim YoonHa khiến cô có cảm giác đau nhói.HyangMi thấy TaeHyung đến thì nũng nịu giả vờ như vừa bị bắt nạt.
- TaeHyung! Tự nhiên YoonHa đến mắng chửi em, còn tát em một cái, anh xem mặt em đỏ cả lên.
Nhưng TaeHyung đã quay lại đưa tay bóp cổ cô, đẩy mạnh cô vào tường.
- Đừng tưởng tôi không biết những việc cô đã làm. Khôn hồn thì kêu cái tên đã giúp đỡ cô làm chuyện xấu xa đó biến mất khỏi thành phố này nếu không thì chết với tôi. Từ nay cô còn dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô bị biến dạng đó. Nên nhớ tôi không thích nói chơi bao giờ.
Rồi cậu quay sang hai cô bạn:
- Cả các cô nữa đó.
Khiến cho hai cô bạn này vỡ cả mật.
TaeHyung tức giận bỏ đi. Cậu buông tay ra khiến HyangMi khuỵu xuống ho sặc sụa. Cô ta nhìn theo bóng dáng của TaeHyung tức giận nghĩ thầm:" Được lắm, Kim Tae Hyung, anh dám vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy. Hai người hãy chờ đấy tôi sẽ không để hai người yên đâu."
JiMin đưa YoonHa đến một nơi thật yên tĩnh.
- Nếu muốn khóc thì em hãy khóc thật to đi. Ở đây không ai nghe thấy đâu.
Như chỉ đợi có thế, những giọt nước mắt của YoonHa tuôn trào trên nét mặt xinh đẹp của cô.
JiMin thở dài đưa cho YoonHa một cái khăn giấy.
- Nếu đau lòng đến thế sao em lại phải nói ra những lời tuyệt tình như thế. Sao em không cho mình và TaeHyung một cơ hội.
- Có một cơ hội giữa em và anh ấy sao. Em chỉ là một cô gái nghèo hèn thấp kém.
- Nhưng cậu ấy yêu em.
- Anh ấy yêu em thì đã sao, khoảng cách giữa em và anh ấy là không thay đổi. hôm nay thầy hiệu trưởng cho em biết trường đã đuổi học em. Điều kiện duy nhất để em còn ở lại là rời xa TaeHyung.
- Là mẹ TaeHyung ra quyết định đúng không.
YoonHa buồn bã gật đầu.
- YoonHa! Người em yêu là TaeHyung chứ không phải mẹ cậu ấy.
____________________________________
Không biết 1 tuần ngày nào cũng đăng như vầy có nhiều quá không nhie?
BẠN ĐANG ĐỌC
Vì yêu mà đến
FanfictionMột câu chuyện tình đầy trắc trở, dường như mọi cố gắng của họ đều tan biến. Liệu đôi ta có thể mỉm cười với nhau lần nữa? Mũi tên của Cupid có còn hiệu nghiệm? KHÔNG COPY HAY CHUYỂN VER