P/S: Nhớ nghe nhạc :)
Daniel ngồi trên máy bay thẫn thờ nhìn ra khoảng không trung ngoài khung cửa sổ máy bay. Ong Seungwoo cũng chỉ biết thở dài, nhìn chăm chú vào người cậu yêu nhưng người đó không yêu cậu mặc dù trên danh nghĩa hai người đang là một cặp.
Hơn một năm về trước, cậu đi tỏ tình với Daniel, anh ấy đồng ý cậu thực sự rất vui, nhưng cậu cảm giác anh ấy không yêu cậu, chỉ mặn nồng với cậu khi ở gần người em thân thiết của anh, cậu biết cậu chỉ là vật thế thân nhưng vì cậu yêu anh nên cậu nguyện làm tất cả. Hôm nay, đi lấy vé máy bay cậu nhìn thấy Jihoon hôn Daniel và giờ đây Daniel cứ cầm cái mặt dây chuyền hình cánh hoa đào và nhìn vô hồn vào không trung, có lẽ cậu cũng biết hai người yêu nhau đậm sâu như thế nào, cậu chỉ là người đến sau, cuối cùng vẫn là cậu sai. Một giọt nước mắt ấm nóng của cậu từ khóe mi rớt xuống mu bàn tay lạnh lạnh lẽo của anh.
- Seungwoo, em khóc á?
- Không ạ, anh có vẻ mệt chuyến bay còn dài anh nên ngủ một giấc.
- Có vẻ em cũng đã đoán ra rồi, về đến phòng anh sẽ nói cho em tại sao anh lại làm như vậy, giờ thì em ngủ đi. Anh xin lỗi!
Vậy là cậu đã đoán đúng, Daniel chỉ coi cậu như một vật thế thân không hơn không kém, anh nói lời xin lỗi ư, không là cậu sai đáng lẽ ra cậu không nên rung động trước anh, đáng lẽ ra phải nhận cái sự dịu dàng trong mắt anh đối với Jihoon để biết mình không thể nào mà phá hủy tình cảm của họ, cậu vừa nghĩ vừa khóc âm thầm lặng lẽ.
Về đến phòng, nếu là một cặp tình nhân thì đáng lẽ ra cậu và anh sẽ vứt đống hành lí vào một góc và ôm nhau ngủ nhưng không hai người ngồi xuống sofa không khí căng thẳng, cậu cũng chả dám nhìn vào mắt anh, vì trong đôi mắt ấy lạnh lẽo như không có một chút cảm xúc:
- Seungwoo, anh sẽ nói thật với em, anh bị bệnh nan y có lẽ chỉ sống được thêm vài tháng nữa thôi, anh yêu Jihoon và em ấy cũng yêu anh, anh không muốn em ấy phải đau khổ vì anh thêm một lần nữa vì em ấy khổ quá đủ rồi. Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh nên nói cho em chuyện này từ đầu!
- Anh suy nghĩ cho cảm xúc của Jihoon chứ còn em thì sao? Em cũng yêu anh, nhưng sao anh đối xử với em như vậy? Anh có biết Jihoon bị Hanahaki đúng không? Hôm nay cậu ấy phẫu thuật lấy hết những điều khiến cậu ấy đau khổ trong thời gian qua. Chúc mừng anh vì anh đã thành công rồi! Em sẽ chuyển ra chỗ khác ở anh cứ ở đây đi!
Seungwoo nói vậy xong kéo vali đi ra khỏi phòng, cậu phải từ bỏ thôi, anh ấy quá yêu Jihoon, cậu cũng vậy nhưng có lẽ không bao giờ so sánh được vì Jihoon yêu anh từ rất lâu rồi. Cậu đi trong vô vọng, nước mưa lạnh lẽo làm người cậu đã lạnh còn lạnh hơn, cậu cứ thế đi rồi cậu ngất trên đường phố này lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy trong cơn mệt mỏi, khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng cậu cũng biết đây là bệnh viện rồi, cạnh điện thoại có một tờ giấy note, cái chữ viết cậu chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là ai: "Lúc em bỏ đi anh đã chạy theo đằng sau, nhưng khi anh đến đã thấy em ngất bên vệ đường nên đưa em về đây, nhớ tự chăm sóc bản thân nhé, anh về Hàn."
Thua thảm hại, thực sự tình yêu mà Daniel dành cho Jihoon hơn tất cả mọi thứ trên đời này, nếu cậu không nói rằng Jihoon phẫu thuật thì anh có bỏ cậu ở lại nơi đất khách quê người này mà bỏ về Hàn, ít ra anh cũng sẽ có lòng thương hại đúng không? Đáng lẽ ra Somi không nên nói cho anh biết Jihoon bị Hanahaki và chuẩn bị phẫu thuật cô ấy là người làm cùng một quán cà phê với Jihoon hậu như cái gì Jihoon cũng tâm sự với cô ấy, cậu nói với anh điều đó để anh chấp nhận sự thật là Jihoon sẽ và không bao giờ yêu anh nữa để quay trở về bên cậu, nhưng cậu cuối cùng vẫn chỉ là người đến sau thôi.