Hirai Momo lúc này tuy mắt đang nhìn vào những con chữ trong bản kế hoạch nhưng đầu óc cô lại không thể nào tập trung vào nó được. Một lần nữa Momo lại không ngừng âm thầm oán giận Chou Tzuyu, vừa mới quăng ra một câu hỏi khiến cho lòng cô vẫn còn đang rối loạn, vậy mà chỉ vài phút sau cậu ta đã đưa nhân vật chính của câu hỏi đó đến đây và ngồi ngay đối diện với cô. Hai người lúc này đều không ai nói một lời, làm cho không khí im lặng và lúng túng đến độ hiện giờ đối với Momo thậm chí cả tiếng lật giấy cũng trở nên ồn ào khó chịu.
Dahyun tuy chưa hề đặt ánh mắt về phía Hirai Momo cũng biết được là cô ấy đang rối loạn, nhếch môi cười một cách kín đáo xong Dahyun liền nhàn nhạt lên tiếng :
-Nếu cậu không muốn bàn chuyện với tôi thì để ngày khác tôi tự mình gặp Chou Tzuyu cũng được.
Bất ngờ bị gọi tên Momo liền giật mình đáp: "Không có, tớ vẫn đang xem đấy thôi."
Dahyun cười khan một tiếng rồi nói: "Cậu đang xem hay là muốn xé rách tờ giấy đó vậy ? "
Momo lắc đầu phản bác: "Đang xem, vẫn đang xem đây này."
-Nói dối cũng không biết lựa người. Hirai Momo, công việc là công việc, tôi mong cậu đừng trộn lẫn việc tư vào đây, cậu có điều gì không vui thì làm ơn cũng đừng tổn hại đến công việc của tôi.
Momo ngẩng đầu nhìn Dahyun, gương mặt của cô ấy vẫn bình thản không hề lộ ra một tia cảm xúc khác thường nào. Điều này khiến Momo lại một phen cười khổ trong lòng, vì cớ gì cô lại tự gây khó dễ cho mình như vậy, rõ ràng hiện giờ đối diện với cô đã không còn là Kim Dahyun của 8 năm về trước nữa rồi. Chuyện của năm đó tuy chưa từng nói ra rõ ràng nhưng thời gian cũng đã qua quá lâu, Momo nghĩ đã đến lúc mình cũng nên thôi nhạy cảm quá mức cần thiết đi, cô hít một hơi thật sâu rồi trấn tỉnh mỉm cười nói: " Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn luận về bản hợp đồng đi. "
-Cậu chắc chứ ? – Dahyun nhướng mày hồ nghi hỏi.
Momo mím môi rất kiên quyết gật đầu : "Chắc. Bắt đầu thôi."
-Được – Dahyun bất giác mỉm cười đáp lại.
Hình ảnh vừa rồi của Momo khiến cô chợt nhớ tới hình ảnh một sinh viên Hirai Momo năm nào, mái tóc đen ngắn ngang vai đầy năng động, miệng luôn vui vẻ cười đùa còn ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng và ôn hòa như thể ngọn lừa nhỏ khiến con người ta cảm thấy thật ấm áp.
Flash back
Mùa thu năm 2 đại học [Engrish]
Vào một ngày trời khá oi bức, trước trạm xe buýt hướng đi đến đại học Seoul, Hirai Momo vừa chống tay lên hông vừa thở lấy thở để, hậu quả của việc quá gấp gáp chạy ra khỏi nhà là mái tóc đen ngắn ngang vai rối loạn cùng một gương mặt vẫn còn đang lấm tấm mồ hôi, tuy nhìn vào có hơi lộn xộn nhưng vẫn không che lấp được nét xinh đẹp và tươi sáng tuổi đôi mươi của cô ấy.
Momo sau khi ổn định lại hơi thở thì quệt nhẹ lấy trán mình, rồi nhìn về hướng xe buýt lát nữa sẽ đến mà chờ đợi. Lúc này đứng cách cô không xa là một cô gái khác cũng trạc tuổi Momo, cách ăn mặc tuy chỉ là áo thun quần jeans bình thường những vẫn rất thời trang và đẹp mắt. Momo tuy chỉ vừa nhìn lướt qua nhưng tai thì đã nghe được cô ấy nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia bằng tiếng Anh rất lưu loát. Không hề cố ý nhưng chỉ vỏn vẻn chừng vài phút đứng đợi xe buýt mà Momo có thể biết được là cô gái này cũng sẽ đi đến đại học Seoul giống như mình và cô ấy dường như không còn không hiểu tiếng Hàn nữa. Nhìn cách ăn mặc, mái tóc vàng và gương mặt tuy mang nét của người Hàn Quốc nhưng vẫn phảng phất nét phóng khoảng của phương Tây, thì Momo đoán nay diễn ra tại trường mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Giám Đốc Theo Đuổi Nữ Luật Sư lạnh Lùng ( SaTzu - Minayeon)
FanfictionChou Tzuyu: Tổng giám đốc TYC, xinh đẹp, tài giỏi, thành đạt, kiêu ngạo, tính sở hữu cao Chỉ cần là điều tôi muốn thì tôi sẽ có được nó. Nhưng làm ơn hãy nói cho tôi biết, loại cố gắng nào để tôi có thể có được trái tim em. Minatozaki Sana: Nữ luật...