Anh đến thăm em - một ngày gió
Hương hoa cỏ nhè nhẹ lan xa
Anh ngoảnh lại, thấy em đứng đó
Trên đầu em đội một vòng hoa...
***
"Gửi em thân yêu,
Khi viết bức thư này, anh đang ngồi trên đồi hoa và kê giấy trên chân nên chữ xấu kinh lắm. Mong em hiểu được hết những gì anh muốn nói. À, mà điều anh muốn nói bắt đầu từ đây nè...
Đó là một ngày trời xanh trong vắt, và không biết vì sao anh lại bắt gặp mình ra thăm mộ người bạn thân thiết của anh - Oda Sakunosuke. Anh đã ngồi ở đó, tựa lưng vào bia mộ và nghĩ về những kỉ niệm năm xưa bên người ấy. Atsushi đã bắt gặp anh và bảo anh về làm việc vì Kunikida đang gọi. Rồi sau đó nữa, nhóc ấy đã tò mò hỏi anh về chủ nhân của cái mộ này, thắc mắc nếu đó là người anh yêu. Anh đã đáp lại nhóc ấy: "Nếu đó là người anh yêu thì anh đã chết chung với người đó luôn rồi". Anh trả lời một cách bình thường, nhưng đó là một câu nói khẳng định. Anh tin là thế, Atsushi tin là thế, và bất kì ai nghe được cũng tin là thế. Sự chắc chắn trong câu nói của anh khiến không một ai hoài nghi.
Lúc ấy là thế, nhưng giờ anh lại tự hỏi: anh đã khẳng định rằng mình sẽ chết nếu người mình yêu biến mất khỏi cõi đời này, vậy sao giờ người đó chẳng còn, anh vẫn ngồi ở đây? Anh cũng không biết nữa... Nhiều khi anh thắc mắc lí do gì đã giữ chân anh lại trần gian? Em - người anh yêu, là thứ duy nhất anh lưu luyến ở đời này nếu anh ra đi. Nhưng, sao anh lại chẳng nghĩ đến cái chết nữa, dù rằng em đã sang thế giới bên kia?
Anh nhớ ngày xưa, khi hai ta vẫn còn là những đứa nhóc, anh luôn trêu ghẹo em, về chiều cao và cái mũ - gu thời trang thậm tệ của em, khiến em tức giận rượt đuổi anh, la bài hãi và dọa giết anh nữa cơ đấy. Chân em ngắn quá, chạy sao nhanh bằng anh được, thế nên chẳng bao giờ chạm tới anh nữa chứ nói gì giết. Lớn hơn một chút, em bắt đầu biết sử dụng siêu năng lực, nhưng với anh thì không được rồi~~ Anh vô hiệu hóa được năng lực của em không những khiến em không điều khiển được anh, mà những lúc em đang lơ lửng trên không cũng bị anh chạm vào làm em ngã phịch xuống đất ê ẩm. Em lúc đó sẽ mắng anh, chửi anh, và tiếp tục rượt đuổi, nhưng dù có thể làm bản thân như lướt đi trong không khí thì những cú đá, cú đấm của em cũng không thể chạm tới anh đâu. Anh né được tất. Chỉ trừ phi anh muốn cảm nhận làn da trắng trẻo của em thôi, anh mới cố tình để cho em đánh đó.
Những ngày ấy, mỗi lần luyện tập xong, anh lại rủ em ra cảng biển chơi. Ánh hoàng hôn rực rỡ như chính màu mái tóc xoăn của em, mặt trời đỏ cam như đang tan dần trong đại dương, tan dần trong đôi mắt biển xanh diệu kì của em. Chúng ta, dù có là những đứa con của bóng đêm, thì ngày ấy cũng vẫn mới chỉ là những đứa trẻ, đầu đội nắng cháy tóc mà vẫn chạy mãi, chạy mãi về phía chân trời, đầy thơ ngây chẳng chút muộn phiền. Không, không hẳn là thơ ngây, anh thì khôn hơn em chứ, thật đấy, em cũng đã tự thừa nhận khi mắng anh "Đồ khôn lỏi! Dám lừa ta!". Nếu em mà có ở đây, chắc hai ta lại tiếp tục đuổi nhau đến tận chân trời vàng như năm nào.
![](https://img.wattpad.com/cover/164903436-288-k425208.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Soukoku/Dachuu] Trên đầu em đội một vòng hoa
Short StoryAnh đến thăm em - một ngày gió Hương hoa cỏ nhè nhẹ lan xa Anh ngoảnh lại, thấy em đứng đó Trên đầu em đội một vòng hoa... Cảnh báo: có thể các nhân vật sẽ bị OOC, thông cảm cho lần đầu viết fic. Ảnh bìa: Artist RURET (Pixiv)