Chapter 41

1.8K 168 0
                                    

Han Yoon Ha là bạn gái của chàng hoàng tử số 1 của trường.

JinHyuk là người đầu tiên đến trước mặt cô hỏi chuyện.

- YoonHa cậu làm bạn gái của TaeHyung rồi à.

- Ai nói với cậu chuyện này.

- Cần gì ai nói. Cả trường này đâu đâu cũng bàn tán về tin này cả. Cậu không phải đã nhận lời làm bạn gái anh ta rồi chứ.

- Cậu sao vậy. Mình có phải là bạn gái anh ta không thì liên quan gì đến cậu.

YoonHa cau có nhìn JinHyuk, không phải cô không hiểu thành ý của cậu ta dành cho mình nhưng cô chỉ xem JinHyuk như một người bạn tốt. Cô không muốn cho cậu ta bất cứ sự hiểu lầm nào về tình bạn này.

JinHyuk thấy cô có vẻ giận, giật mình lúng túng nói:

- Mình ...mình chỉ lo là cậu bị anh ta lừa gạt. Anh ta là một kẻ xấu xa, anh ta không xứng với cậu đâu. Anh ta là một công tử ăn chơi, chuyên lừa tình con gái. Ỷ mình có tiền rồi đi sinh sự khắp nơi.....

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên sau lưng JinHyuk.

- Muốn nói xấu người khác thì đừng nên nói lớn như thế. Xem ra bây giờ không biết ai mới là kẻ xấu xa, chuyên đi đâm sau lưng người khác.

Gương mặt lạnh lùng bất cần, một chút khinh bỉ, một chút khiêu khích hiện ra sau lưng JinHyuk khiến cậu ta sợ xanh mặt.

JungKook ở sau lưng TaeHyung cong môi nói:

- Mày mới là một thằng xấu xa không tự lượng sức mình, mày muốn đấu với anh TaeHyung à. Mày coi mày có gì bằng anh ấy mà đòi đấu. Mày chỉ là một thằng hèn nhát, môt thằng chỉ biết đi nịnh bợ thầy cô, lấy lòng con gái....

JungKook cố tình sỉ nhục JinHyuk giữa lớp học. YoonHa thấy tình hình hơi căng thẳng cô vội đứng dậy đẩy JinHyuk đi nơi khác.

- Mình vẫn chưa nhận lời làm bạn gái của anh ấy, cho nên cậu không cần phải nói xấu người khác như vậy đâu. Cậu mau đi đi nếu không người thiệt thòi chỉ có cậu thôi.

Cậu ta hậm hực, dậm chân thình thịch bỏ đi.

TaeHyung và JungKook đều đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu ta. TaeHyung chưa từng ghét ai, nhưng bây giờ cậu biết mùi vị ghét bỏ một người là thế nào. Thật chỉ muốn cho cậu ta một trận cho bỏ thói nói xấu sau lưng người khác. Tuy cậu khá nổi tiếng trong trường về vẻ bề ngoài của mình nhưng đồng thời cậu cũng nổi tiếng bởi một số thành tích bất hảo, mà một cô gái nghiêm túc như YoonHa thì lại không ưa gì những thành tích đó. TaeHyung không muốn hình ảnh của mình bị khuyết đi trong mắt cô.

YoonHa khẽ lườm TaeHyung và JungKook một cái rồi giận dỗi bỏ đi. KyungAh lập tức đẩy vai TaeHyung giục:

- Còn không mau đuổi theo.

TaeHyung như người tỉnh cơn mê vội vàng đuổi theo. JungKook cũng bỏ đi ra khỏi lớp, chỉ còn JiMin trầm lặng bình thản đau lòng nhìn theo họ rồi chậm rãi bước đi ra ngoài.

Nỗi lòng của cậu chỉ có người con gái đang ở lại thấu hiểu, cô chỉ còn cách cười buồn. Cười cho hạnh phúc của bạn, buồn cho nỗi đau của người con trai cô yêu.

TaeHyung chạy đuổi theo YoonHa, thấy cô giận dỗi cứ xâm xâm bước đi không thèm ngoái đầu nhìn lại người sau lưng, thì chỉ biết im lặng đi theo. YoonHa vốn dĩ chỉ muốn bình yên học tập vậy mà cậu và JungKook lại xông vào gây sự cho nên bây giờ cậu mà nói gì thì chẳng khác gì đổ dầu vào lửa.

Hai người cứ thế bước đi, đi đến một chỗ vắng vẻ, YoonHa mới quay lại phía sau, giận dữ nói:

- Anh đi theo em làm gì.

TaeHyung lém lỉnh trả lời.

- Anh đâu có đi theo em, anh đi theo người yêu anh mà.

YoonHa cứng cả họng không thể mở lời, vì nếu cô lên tiếng nghĩa là cô chính là người yêu anh. Nhìn khuôn mặt đẹp trai đang cười lém lỉnh, hai tay đang đút túi quần thong thả như một chàng lãng tử của anh, cơn giận dường như cũng xẹp xuống. Cô phụng phịu đôi má hồng hồng nói:

- Em đã bảo ở trường không được đến tìm em mà.

TaeHyung đưa hay tay lên trời tỏ vẻ oan uổng:

- Anh đâu đến tìm em mà là tìm JungKook, vô tình đi ngang qua lớp em thì nghe người ta nói xấu mình, chịu không nổi mới đành ra mặt thôi.

YoonHa và JungKook tuy học cùng một dãy nhà nhưng người ở lầu trên , người ở lầu dưới. Nếu đến tìm JungKook rồi lại vô tình đi ngang qua lớp cô bằng cách leo lên thêm hai tầng lầu nữa thì có đứa trẻ lên ba cũng không tin. Rõ ràng là anh cố ý đến tìm cô còn lôi theo JungKook và JiMin làm tấm bình phong cho mình nữa.

Nhưng nhìn vẻ mặt tỏ vẻ ngây thơ vô số tội của anh, cô cũng phải bật cười.

TaeHyung thấy cô cười biết rằng cô đã hết giận, lập tức sà đến bên người cô, vòng tay ôm lấy cô, đầu tựa vào vai cô, nhõng nhẽo:

- Anh bị người ta nói xấu cảm thấy tổn thương quá đi hà.

Rồi TaeHyung áp trán mình vào trán YoonHa, mũi hai người cọ vào nhau, cậu thì thào trong hơi thở:

- Em mau xoa dịu nó đi.

Cử chỉ này của TaeHyung là muốn dụ cô vào tròng đây mà nhưng rõ biết là như vậy nhưng mà YoonHa vô phương thoát ra.
Cả người cô nóng bừng lên theo từng hơi thở của cậu, cô nói trong hơi thở:

- Làm sao xoa dịu đây.

- Em biết mà – TaeHyung thì thầm rồi cậu đặt môi mình lên môi cô, không gian xung quanh hai người lại bị đóng băng.

YoonHa tuy rất sợ bị người khác nhìn thấy hai người thân mật nhưng cô đã bị nụ hôn của anh cướp đi lí trí mất rồi.

YoonHa ngây ngất vui sướng bên cạnh TaeHyung đâu hay có hai đôi mắt ở hai nơi đang nhìn về phía hai người đầy căm giận.

Khi hai người rời nhau ra, YoonHa đi về lớp thì gặp JiMin đang đứng chờ cô ở dãy cầu thang.

Vừa thấy YoonHa đi tới, JiMin liền hỏi:

- Vậy là em đã chấp nhận làm bạn gái của TaeHyung.

YoonHa e thẹn nói:

- Em vẫn chưa chính thức nhận lời.

- Tại sao?

- Em....

- Đừng lo! Chuyện của thầy hiệu trưởng để anh sắp xếp cho.

YoonHa nhìn JiMin cảm kích.

Vậy là cô đã trở thành người giúp việc cho TaeHyung. Anh giao cho YoonHa toàn bộ chìa khóa trong nhà.

Được trở về căn nhà yêu dấu, YoonHa cảm thấy rất vui. Cô ra sức dọn dẹp, làm cho căn nhà mới trở lại.

Vì yêu mà đếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ