Chương 4.3
“Thì ra là thế, tỷ tỷ thật sự là tài mạo hơn người, chỉ là không muốn Tam vương gia coi trọng nên mới vậy, nhưng sao tỷ lại không muốn, hay là đã…có ý trung nhân? “
Hoàng Mỹ Anh lắc đầu.”Thế gian này tỷ luôn muốn tìm một nam tử chỉ thích một người, nhược thủy tam thiên chỉ nên chọn một*, điều duy nhất muốn là có một người bầu bạn. Vậy nữ tử chúng ta sao lại không thể? Từ xưa nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng tỷ lại không thể chấp nhận, thà hồng nhan cô độc đến già , cũng không muốn cùng chung một phu quân với người khác.”
(*nguyên văn là “nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu ẩm”: ba ngàn con sông chỉ có thể múc một gáo nước, ý ở đây là chỉ có thể chọn một )
“Nếu Tam hoàng tử Kim Thái Nghiên kia đúng là “nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biếu ẩm” là một nam tử si tình, vậy tỷ tỷ có để ý đến hắn?”
Nghe xong thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng ra, Hoàng Mỹ Anh bật cười “Nếu Kim Thái Nghiên là người như vây, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây! Không phải mỗi ngày hắn đều cùng nữ tử ca hát vui đùa hay sao? Tỷ cam đoan với muội, cuộc thi văn yến này chấm dứt, chính là lúc hắn thú phi nạp thiếp. Theo tỷ đoán vị trí vương phi này không phải Lý Cư Lệ thì là Toàn Bảo Lam, hai người này bất phân cao thấp mà! Đúng rồi, tỷ thấy muội cũng tám phần chạy không thoát..”
“Muội? Tuyệt đối không thể !” Từ Châu Huyền quả quyết phủ định.
“Vì sao?”
“Bởi vì. . . . . .”
“Bởi vì tiểu thư nhà ta đã có ý trung nhân” Nha hoàn Xảo Nhân cười hì hì trả lời thay chủ tử .
“Xảo Nhân!” Từ Châu Huyền kêu nhỏ, không cần nàng lắm miệng.
“Thật sao? Là ai vậy?” Hoàng Mỹ Anh trừng mắt, đôi ngươi đen láy mở thật to .
“Đừng nghe Xảo Nhân nói bừa!”
“Nô tỳ đâu có nói bừa! Tiểu thư cả ngày nhớ đến ý trung nhân, trà không nhớ cơm cũng không nghĩ, chỉ chờ mong một ngày ông trời có thể thành toàn tâm nguyện, gặp gỡ lại vị công tử kia!”
“Vậy sao! Mau nói ta nghe, là ai có phúc như vậy, có thể làm cho Châu Huyền muội muội xinh đẹp uyển chuyển ngưỡng mộ?”
Xảo Nhân ra vẻ chần chờ nhìn chủ tử “Ta không dám nói, nói thêm nữa thì tiểu thư phạt mất.”
Hoàng Mỹ Anh nhìn Châu Huyền, nắm tay nàng nói “Chúng ta vừa gặp đã thân thiết, tình như tỷ muội, hãy nói cho tỷ biết nam nhân may mắn kia là ai, không chừng tỷ có thể giúp được..”