Chương 34: Khát vọng

5 2 0
                                    


Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 30: Khát vọng

Nơi cửa son rượu thịt ê hề,
Ngoài đường cái có xương người chết rét.

(Bài "Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên" – Đỗ Phủ)

Vân thành tuy là thành trì nhỏ hẻo lánh ở Nam Viêm quốc, nhưng có vị trí địa lý khá tốt, quặng lâm nghiệp phi thường phát đạt, hoặc bởi vì Nam Viêm đệ nhất lâm 'Thú Tinh lâm' tọa lạc ở đây, cũng dẫn đến vô số võ giả (từ chương này 'tu võ giả' đổi thành 'võ giả') đến đây, cho nên so với đại thành trì còn phồn hoa hơn.

Nhất là từ sau khi triều đình phát chiêu lệnh ban bố muốn tổ chức Võ Minh đại hội lần thứ nhất tại Vân Thành, lại càng thêm sôi trào, tùy thời đều có thể thấy được võ giả tay cầm mười tám ban vũ khí đi dạo xung quanh, thường thường còn đến vài trận làm nóng người.

Phía nam Vân thành, mỗi đêm ở phố hoa đều phi thường náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, mùi phấn son khắp nơi, cách một con phố đều có thể ngửi được, đây là nơi phong lưu tiêu tiền, có cô nương đẹp nhất Vân thành, rượu thơm ngon nhất, múa hát đẹp nhất, tài tử phong lưu nhiều nhất, đại thúc đáng khinh nhất...

Ai lại thấy được phía sau cái phố hoa hào nhoáng ấy, trong một ngôi miếu đổ nát tàn phá không chịu nổi có những người ăn mày mà trong mắt người đời là đê tiện nhất chen chúc với nhau, bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhận hết giẫm đạp, nhận hết xem thường...

Ấy quả thực là thiên đường với kẻ có tiền, là địa ngục với người nghèo!

"Khụ khụ khụ..." Trong một góc xó xỉnh của ngôi miếu đổ nát, tiếng ho khan nặng nề liên tiếp truyền ra, một tiếng lại một tiếng đánh vào lòng người, làm cho lòng người cực độ không thoải mái.

"Tiểu Quyền, đến, uống miếng nước nào." Lão ăn mày y phục rách rưới bưng một cái chén mẻ, đỡ thiếu niên ho khan không ngừng đang nằm trên đống cỏ ngồi dậy, vẻ mặt đầy đau lòng và lo lắng nói.

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch như giấy hơi ngẩng đầu, theo tay lão ăn mày nhấp một ngụm nước, lại chợt ho khan mạnh lên, tia máu theo khóe miệng tràn ra, hiển nhiên tâm phế đều bị thương nặng, dưới sợi tóc hỗn độn, lộ ra khuôn mặt non nớt chính là Huyết Báo thi đấu ở 'Hắc quyền', lúc này hắn không chút nào che giấu sự yếu ớt, trên người không tìm thấy một chút hơi thở dã thú.

"Tiểu Quyền, Tiểu Quyền..." Vừa thấy Huyết Báo ho ra máu, lão ăn mày nhất thời gấp đến luống cuống tay chân, cái chén mẻ trong tay cũng rơi xuống đất, những người ăn mày khác trong miếu đổ nát cũng đầy mặt lo lắng vây lại xem, thi nhau nhao nhao nói.

"Tất thúc, Tiểu Quyền lần này bị thương quá nặng , không nhanh chóng trị liệu sợ là không được, ta, ta đi tìm đại phu đến..."

"Đại phu? Nhưng chúng ta không có tiền a! Làm gì có đại phu nào lại chịu đến chữa bệnh cho đám ăn mày hạ lưu chúng ta chứ..."

Đệ Nhất Tà QuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ