Thời gian sau đó, Park Chaeyoung chỉ cảm thấy mình thậm chí không bằng một đứa trẻ, cho đến khi bất ngờ có một tiếng kêu đinh tai nhức óc, bỗng nhiên từ ngoài truyền tới, làm cô thức tỉnh.
Cô lập tức phản ứng lại, lấy bàn tay sát bên người ra, bay đến bên cạnh Kim Jisoo, "Kim Tiểu Thư, không cần lo lắng, Kim thiếu gia bọn họ sẽ không có việc gì." Cô an ủi Kim Jisoo.
"Chaeyoung. . . . . ."
"Đây là trách nhiệm của chúng tôi." Đoán được cô lo lắng, Park Chaeyoung muốn mình thuyết phục bằng giọng nói bình tĩnh.
Đây chính là số mệnh của bọn họ, nhưng mà bọn họ cho dù là tự nguyện đi bảo vệ địa phương này cũng không bị xem là thuộc hạ, mà luôn đối xử chân thành với bọn họ như người thân.
"Chaeyoung, nếu như có thể lựa chọn, cậu vẫn sẽ chọn làm Ảnh Vệ của mình sao?"
Cái vấn đề ngu ngốc này, khiến Park Chaeyoung quên mất chính bản thân các cô đang ở nơi nguy hiểm như trên chiến trường, cô cười yếu ớt trả lời:"Sẽ, có thể trở thành Ảnh Vệ của tiểu thư, là may mắn lớn nhất của Chaeyoung." Có thể cùng nhau lớn lên, là may mắn của cô.
"Chaeyoung. . . . . ."
"Cho nên, cho dù Chaeyoung có mất mạng, cũng sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt." Trong đôi mắt to xinh đẹp, có một sự kiên quyết không thể phá hủy.
"Không! Tớ không muốn cậu như vậy, tớ muốn cậu khỏe mạnh, tớ cũng muốn cậu hạnh phúc!"
Câu chúc phúc này, làm trong lòng Park Chaeyoung chấn động, trong mắt không chịu được nổi lên một tầng hơi nước, nhưng càng thêm xác định ý chí của cô, " Hạnh phúc lớn nhất của Chaeyoung, chính là tiểu thư có thể hạnh phúc. . . . . ." Một tiếng nổ khác, đột nhiên vang lên, cắt đứt lời nói còn chưa xong của cô, hơn nữa gần trong gang tấc.
Park Chaeyoung phản xạ hết sức nhạy bén ôm Kim Jisoo lăn đi, lấy bản thân mình ngăn cản đá vụn không ngừng bay đến, đá vụn sắt nhọn cắt lên quần áo của cô, ở trên lưng của cô để lại vết máu.
Nhưng đau đớn cũng không làm cô ngừng di chuyển, cô chỉ bình tĩnh giơ súng bắn ngã mấy tên đang đi về phía các cô, nhưng cô không nghĩ người của đối phương lại nhiều như vậy.
Cô bảo vệ Jisoo, từng bước một lùi về phía sau, súng trên tay của cô, đã dùng hết đạn rồi, mà mấy kẻ địch kia lại đang tiến sát từng bước!
Cô ném súng ra, tạo tư thế, trong nháy mắt đã quật ngã mấy người đàn ông cao lớn, một kẻ địch khác muốn xông lên trước, cô nhảy lên dùng đầu gối đá vào khuôn mặt, một cước hắn đã bất tỉnh, nhưng bụng đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, làm mặt cô tái đi, vô lực* quỳ xuống.
* không còn sức lực
Một nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có, thậm chí cô còn không biết mình xảy ra chuyện gì, sau đó nhanh chóng bảo vệ Jisoo.
Cô rất sợ, cô thật sự rất sợ, nhưng cô lại không cho phép bất kỳ người nào tổn thương Jisoo, bởi vì cô biết, mất đi Jisoo đối với Park Jimin mà nói, biết bao nhiêu đả kích.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MinRose] Ai Cho Anh Lên Giường (EDIT)
FanfictionKhi cô yêu anh, ngày ngày chờ ngày ngày mong, uất ức giống như vợ lẽ. Cô không ngờ khi yêu anh lại là một người đàn ông hay ghen như vậy, ngày ngày quấn quýt ngày ngày cãi nhau. Mọi người đều hiểu rõ Park Jimin, anh chưa bao giờ chịu mở lời trước, l...