"Chào em, Sasuke-kun." Một bà chị đứng ở ngưỡng cửa, trông có vẻ đã gần 20 tuổi mỉm cười với tôi, giọng nói có chút gì đó quá hồ hởi và cởi mở so với một người bình thường. Hồ hởi đến mức gượng ép.
"Chào." Tôi gật đầu, đoạn lại quay lại chuẩn bị gói ghém đồ đạc. Rõ ràng là chị ta không thích thái độ này của tôi lắm nhưng vẫn cứ cố giữ cái bộ mặt và nụ cười giả tạo đó trên môi.
"Em trông có vẻ bận nhỉ?" Chị ta mỉm cười. "Kakashi bảo chị hôm nay em không có nhiệm vụ gì cả mà?"
"Chắc vậy." Tôi quay sang đánh giá khuôn mặt chị ta. Một nốt ruồi ở đuôi mắt, ánh mắt sắc lạnh và mái tóc xoăn được cắt ngắn, chị ta toát lên một vẻ tinh quái và giả tạo mà tôi rất ghét.
"Vậy chúng ta ngồi xuống ghế sofa đi. Chị muốn nói chuyện thêm với em một chút."
Đánh giá qua phong cách ăn mặc và kiểu nói chuyện, có thể cho thấy chị ta là một shinobi, cũng không phải mấy lũ fangirl tầm thường. Chị ta còn có nhắc đến Kakashi nữa, kẻ ngu cũng đoán được là Kakashi đã nhờ chị ta giữ chân tôi lại.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục nghe theo trò chơi này của chị ta để xem nó sẽ dẫn tới đâu. Chúng tôi ngồi xuống ghế, tôi vẫn ngồi ở chỗ tôi thường ngồi, trong khi bà chị kia lại ngồi ở chỗ mà đáng lẽ Kakuya phải ngồi ở đó. Tôi bất giác nhíu mày, gương mặt đanh lại rồi sực tỉnh. Tại sao tôi phải quan tâm chuyện đó đến vậy?
Nhìn mặt bà chị kia cũng có vẻ ngạc nhiên lắm, chắc tại chị ta không hiểu mình đã làm gì sai mà bị lườm như thế.
"Ừm, Sasuke-kun à, em thường hay làm gì lúc rảnh rỗi?" Chị ta cười ngọt ngào.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác rằng Kakashi vừa thuê một bà bảo mẫu cho mình vậy. Tuy tôi cũng không định trả lời, bà chị kia cũng đã bắt đầu nói tiếp: "A, chị quên mất. Chị chưa giới thiệu về mình mà. Chị là Himafune Miko, Kakashi bảo chị tới đây trò chuyện với em một chút."
Dù Kakashi có bảo chị ta làm gì đi nữa, tôi vẫn tin chắc rằng chị ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình mà sẽ thất bại một cách thảm hại. Nhìn cái kiểu giả tạo lồ lộ của chị ta là đã khó có cảm tình rồi, nói gì đến việc giữ tôi lại?
"Uchiha Sasuke."
"Haha, chị biết em là Sasuke rồi mà, ý chị là, ai lại không cơ chứ. Sao chúng ta không nói về sở thích của em nhỉ? Em thích gì? Này, từ từ đã chứ! Ngồi xuống đi, Sasuke-kun."
"Đừng có giả vờ nữa, nếu chị cản đường tôi, tôi cũng không ngần ngại đánh nhau với con gái đâu." Tôi lườm chị ta trước khi bỏ nốt vài thanh kunai vào trong túi rồi khoác lên vai.
"A, ahaha, em đúng là thú vị thật." Trái ngược với dự đoán của tôi, chị ta chỉ tỏ ra có chút ngạc nhiên trước khi lấy lại được sự bình tĩnh của mình. Chị ta liếm môi, mỉm cười tà mị. "Xin lỗi nhé, Kakashi nhờ chị không phải chỉ vì chị giỏi ăn nói thôi đâu. Nếu em có thể bước qua được, thì cứ tự nhiên."
Kèm theo đó là một tiếng cười khúc khích man rợ.
***
Về đến cổng làng thì cũng đã là xế chiều. Ngắm hoàng hôn đỏ rực trùm lên cả Konoha, tôi bất giác mỉm cười một chút. Đó là một sở thích đặc biệt của tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Một bước tới mưa [ĐN Naruto]
Fanfiction"Thiên tài là cái tên mọi người dùng để gọi tớ, nhưng thực chất tớ chỉ là một con nhóc lười biếng tệ hại thôi, vậy nên đừng đánh giá tớ quá cao như vậy." Naruto mỉm cười dịu dàng , bàn tay ấm áp nhẹ nhàng áp lên gò má lạnh toát của tôi. "Đừng nói vậ...