Chap 2

1.3K 171 10
                                    

Có chuyện mà Jungkook cần phải làm. Khi cậu chạy thật nhanh xuống hành lang của tòa nhà, có thứ gì đấy trên đầu lưỡi cậu. Hôm nay cậu phải làm gì đó mà cậu chẳng thể nhớ ra.

Một công ty đã gọi cho cậu, yêu cầu thiết kế một logo miêu tả sản phẩm mới của họ - bút kẻ mắt - theo một cách mới mẻ, trẻ trung.

Jungkook vừa hoàn thành việc phác thảo logo trước khi nhận ra mình có việc phải làm, một nơi nào đó phải đến.

Điện thoại ở trên bàn rung lên, kéo cậu ra khỏi ánh mắt mơ hồ của mình.

"Alo?"

"Cậu là thằng ngốc à? "

Jungkook mỉm cười. "Hửm?"

"Đừng 'hửm' với tôi, Jeon. Tại sao cậu đặt số tôi làm liên lạc khẩn cấp của Rae? "

Jungkook nhảy ra khỏi ghế, sao anh ta ngốc thế? Tất nhiên phải làm vậy vì Rae rồi. Rae, người bước vào lớp học mới của mình ngày hôm nay. Rae, Jungkook hứa sẽ đón con bé nếu nó không giả vờ bị đau bụng.

"Tôi sẽ đi đón con bé, nói tôi biết anh đang ở đâu," Jungkook lúng túng với chiếc áo khoác của mình, lại đưa tay vào ổ cắm sai.

"Giờ thì không có con mẹ nó vấn đề gì cả, Jeon ," Yoongi lẩm bẩm. "Tôi đã ở đây sau khi người phụ nữ ngu ngốc hét lên với tôi vì cậu đã trễ một tiếng đồng hồ. "

Jungkook nhăn mặt. "Tệ vậy sao?"

Jungkook có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt từ những đứa trẻ đang la hét."Tôi đang tìm con b- chờ đã, tôi thấy nó rồi. Con bé đang khóc, cậu là một thằng khốn kiếp, Jeon."

"Tôi biết."

"Tốt ," Yoongi thở dài. "Đôi khi có vẻ như tôi đang nuôi cả hai người. Tôi không nên chấp nhận việc giữ trẻ, việc này là một sự tra tấn."

Jungkook mỉm cười. "Đưa con bé đi ăn kem đi, tôi sẽ trả tiền khi chúng ta gặp nhau."

"Khoan đã, " Yoongi chế nhạo. "Tôi không phải là người giữ trẻ ở bất cứ nơi đâu, tôi có một cuộc sống riêng, một cuộc sống không xoay quanh một đứa nhỏ thò lò mũi xanh và ông bố não cá vàng của nó."

"Não cá vàng- Này! Tôi có công việc, anh không thể chăm sóc con bé à? Tôi gần như bị hạ gục với việc thiết k- "

"Jungkook, tôi nghiêm túc đấy"

Jungkook thở dài, nhắm mắt lại. "Chỉ một tiếng đồng hồ thôi, tôi có thể bỏ qua vài bước và hoàn thành một nửa, chỉ-"

"Jungkook, tôi xin lỗi, tôi không thể. Nhắn cho tôi vị trí của cậu hoặc cho tôi biết chìa khóa dự phòng ở đâu, tôi nghiêm túc, tôi phải tới một nơi."

Jungkook thở ra. "Ừ, được rồi. Chìa khóa ở— "Jungkook cảm thấy có gì đó co rút trong bụng. Liệu cậu có thực sự đã bỏ rơi đứa con chín tuổi của mình để con bé tự lo? "Anh biết không? Tôi sẽ yêu cầu một cuộc nói chuyện thêm hoặc cái gì đó, nhắn cho tôi vị trí của anh."

__

"Bố, tại sao Yoongi không thể ở lại với chúng ta?"

Jungkook cười khúc khích, phớt lờ sự cằn nhằn khi Rae chải tóc cho cậu bằng sức mạnh của thiếu niên.

Kookga | The Art of Lost Stars [Trans]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ