"Anh đừng vô lí như thế nữa." Strange chống tay lên trán trước điệu bộ cãi cùn cãi cố của Tony khi hắn quấn quýt với áo choàng của mình. Vấn đề ở đây là có khi nào Strange không khoác áo đâu, giờ Tony lại giở thói ghen tuông.
"Anh bảo không được là không được, em với nó mau cách xa nhau ra!" Tony chỉ cần nhìn thấy cái áo choàng có chút hành động thân mật với Strange là lại lập tức ghen tuông lồng lộn lên, chẳng hiểu ở đâu học được cái thói như thế. Strange cũng đành bất lực, nhưng nói thế nào thì nó cũng là một cái áo thôi, hắn thật sự không hiểu tại sao.
Vậy mà Tony vẫn cứ giận đùng đùng lên, dù Strange đã tìm mọi cách để vuốt lông gã. "Levi là cộng sự của em, dù như thế nào thì cũng phải ở bên cạnh nhau." Hắn cố giải thích, nhưng dường như chẳng có từ nào lọt vào tai Tony.
"Em chẳng hiểu gì cả!"
Rốt cuộc thì chính Tony cũng nổi đóa lên, gã còn chẳng thèm tiếp tục cãi nhau mà trực tiếp bước vào phòng ngủ khóa trái cửa. Bỏ lại Strange bơ vơ giữa phòng khách.
Bọn họ dạo gần đây cứ như thế, dăm ba ngày lại có một trận cãi nhau, từ chuyện nhỏ là vỡ cái cốc, tới chuyện lớn là cứu thế giới. Không biết vì lí do gì mà Tony tính tình ngày càng khó chịu, khiến Strange cảm thấy không chỉ có hành động của mình, mà đến cả bản thân mình cũng khiến Tony không vừa mắt. Tóm lại là một hồi bế tắc.
Lần đầu cãi nhau, Strange nhịn. Lần thứ hai cãi nhau, Strange nhịn. Lần thứ ba cãi nhau, hắn lại tiếp tục nhịn. Rồi lần thứ tư, lần thứ năm, không có lần nào mà hắn không nhịn. Nhưng con người cũng có giới hạn chứ, đến cả pháp sư tối thượng cũng không thể nhịn mãi được.
Thế là Strange cũng bùng phát nốt, cóc thèm đi xin lỗi Tony nữa mà mở cửa bỏ nhà đi.
.
Strange chẳng thể biết được vấn đề bắt nguồn từ đâu nữa. Nhưng hiện tại hắn cũng không muốn nghĩ nữa. Thật ra lúc bỏ đi Strange cũng chẳng biết là nên tới đâu, mà chỉ là bước đi trong vô định thôi.
Hắn quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, bỏ quên luôn cả Tony và cơn giận ở nhà. Strange quyết định dành cả buổi chiều cho một lượt dạo phố.
Là một bác sĩ trong quá khứ và là một pháp sư ở hiện tại, Strange hiểu rõ hơn ai hết là mình phải luôn hết sức lãnh tĩnh, dù trong tình huống nào cũng phải kiềm chế cảm xúc của mình. Chính vì thế nên tình trạng nóng giận như thế này thường không xảy ra trong cuộc sống của hắn. Có lẽ Tony là người duy nhất kích phát được cái sự "đanh đá" của Strange để hai người họ cãi nhau suốt ngày. (Ít ra với đám người khác, cùng lắm thì Strange xỉa xói mấy câu mà thôi.)
Chỉ là cãi nhau bông đùa thì là tình thú, chứ ngày nào cũng giận dỗi thì thực sự Strange cũng chẳng thể chịu nổi. Ấy thế mà dạo gần đây Tony lại chẳng yên ngày nào.
Đang mải mê suy nghĩ về mối quan hệ của mình, Strange bị thu hút bởi mùi của đồ ngọt. Ngay bên cạnh hắn là tiệm bánh quen thuộc mà Tony thường tới để mua donut. Đấy, lại nhớ về Tony rồi, Strange thầm nghĩ rồi mau chóng bước chân rời đi.
Khi hắn đi dạo ra tới công viên, không khí mát lành dường như làm cho tâm hồn của Strange tĩnh lặng hơn một chút. Bởi bộ quần áo trên người khó chịu nên hắn quyết định không chạy bộ, thay vào đó là kiếm một cái ghế ngồi xuống ngắm nhìn mặt hồ tĩnh lặng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MCU] Truyện tam đề
Fanfictionở đây cp nào cũng có, cái gì cũng có, mặn nhạt gì cũng có chỉ là không có liêm sỉ :D