"RẦM!!!"
"Giật cả mình! Cô làm cái trò gì thế hả?!?"- Thục Liên đang dọn bữa tối chờ các anh bỗng tiếng mở cửa như muốn phá banh khiến cô ta giật nảy mình làm rơi cái bát trên tay vỡ tan.
"Chị đã cho cái gì vào canh?"- Mai Linh chống hai xuống bệ bếp đối diện với Thục Liên, cúi mặt với giọng nói lạnh tanh cùng âm lượng nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.
"Cô nói cái gì vậy hả!"- Thục Liên cười khẩy.
"CÁI GÌ! TÔI HỎI CHỊ ĐÃ CHO CÁI GÌ VÀO CANH!!!"- Mai Linh trực diện với cô ta, ánh mắt mở căng cùng những tia máu đầy tức giận, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ hận không thể in hằn lên mặt cô ta. Còn Thục Liên giật nảy mình trước thái độ của cô, chưa bao giờ cô ta thấy cô tức giận như vậy nên có phần sợ hãi không kịp thốt lời nào.
"Chị học nấu ăn, tương lai sẽ là một đầu bếp mà chị có thể làm cái chuyện như vậy?! Hơn nữa, anh ấy còn là idol chị thích, chị có thể ra tay như thế sao? Tôi khinh bỉ cái danh đầu bếp của chị. Chữ ARMY đầy tự hào cũng bị chị nhuốm bẩn rồi!"
"Tôi nói cho chị biết. Chị muốn làm gì tôi thì làm, tôi cơ bản không quan tâm. NHƯNG TỐT HƠN HẾT LÀ CHỊ ĐỪNG BAO GIỜ ĐỘNG VÀO BANGTAN! TÔI SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO CHỊ ĐÂU!"
Mai Linh gằn từng chữ như núi lửa sau bao năm bỗng phun trào. Cơn tức giận không.thể.kiềm.chế.được khiến Thục Liên ngỡ ngàng đứng chôn chân tại chỗ.
"Không thể nào! Mình chỉ cho một chút..."
*
*
*Jimin cựa người mơ màng, hôm nay sao phòng anh có mùi lại quá! Có mùi thuốc! Đôi mắt khẽ mở lờ mờ có bịch nước gì đó trắng trắng đang treo lơ lửng cạnh giường. Đôi lông mày nhăn lại vì cảm nhận được sự ê buốt từ cánh tay trái với mũi kim truyền dịch mới được nửa chai. Không, đã truyền được ba chai rồi,có lẽ đây là chai cuối cùng.
"Ưm..."- đầu óc nặng trịch quay sang bên trái, có cái gì đó đang bao trọn bàn tay anh thật ấm áp!
"Mai Linh?..."- Jimin khẽ lên tiếng gọi người con gái đã ngủ gục cạnh giường mà đôi bàn tay nhỏ bé vẫn đang nắm chặt bàn tay anh.
"Ưm... Jimin-ssi! Anh tỉnh rồi!"- cảm nhận được giọng nói ấy, Mai Linh theo phản xạ đứng bật dậy cúi sát người gần anh hơn. Đôi bàn tay kia đã bị anh ôm trọn lấy một bên không cho tách rời. Tay còn lại cô đặt lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.
"May quá, anh hạ sốt rồi"- Mai Linh thở phào
"Sao em không cười?"- giọng nói có phần yếu ớt vì mất hết sức lực khi chiến đấu với cơn sốt cao.
"Dạ? Giờ này anh còn đùa được. Chờ em một chút em đi nấu cháo cho anh"- cô gỡ tay anh nhưng bàn tay ấy vẫn nhất quyết nắm chặt cho đến khi cô cười nhẹ mới từ từ nới lỏng để cô đi kèm theo một nụ cười tinh nghịch.
.
"Em xin lỗi..."- Mai Linh đưa cho Jimin mấy viên thuốc cùng cốc nước trong khay khi anh đã ăn hết bát cháo giải cảm, giọng nói nhỏ nhẹ với vẻ mặt đầy tội lỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
|BTS x You| Nhưng người em yêu là anh...
Fanfiction"좋아합니다 - 보고싶습니다" (Em thích anh - Em nhớ anh) ------------------------ "Đúng vậy, nhưng người em yêu là anh!"