Ngày ba mẹ đem chị về, dáng chị co ro nằm trên giường trông thật cô đơn. Em đi học về, mẹ đưa em vào phòng thăm chị, em cảm thấy vui mừng vì mình có thêm một người nữa để yêu thương, nhưng rồi ánh mắt lạnh lùng của chị xoáy vào em làm chân em chùn bước . Mẹ nhìn em động viên và em đi đến bên chị . Em mỉm cười nói:
-Chị hai
Chị quay mặt đi. Tấm hình chị để trên bàn là hình ba mẹ và chị chụp chung với nhau. Nụ cười thật tươi trong tấm hình giờ đã mất hẳng trên gương mặt chị . Mẹ đặt tay lên vai chị dịu dàng:
-Thiên Di, đây là Nhã Hân, em gái của con đó
Chị hất tay mẹ ra
-Con không có em. Xin đừng làm phiền con
Em bật khóc. Lúc đó cha đi vào hỏi:
-Chuyện gì vậy Nhã Hân? Sao con lại khóc ?
Em chỉ vào chị:
-Chị ấy ghét con!
Cha định nói gì đó nhưng nhận được cái lắc đầu của mẹ nên thôi. Ông bực dọc dắt em ra ngoài . Còn mẹ ở lại ngồi bên chị thở dài:
-Thiên Di, mẹ biết con không được vui, nhưng con hãy xem mẹ, cha và Nhã Hân như người nhà của mình nhé . Mẹ đã hứa với mẹ con là sẽ chăm sóc cho con. Con sẽ là đứa con gái ngoan của mẹ, con chịu không?
Chị không trả lời mẹ. Chị vẫn nhìn vào bức hình đó với ánh mắt xa xăm. Mẹ cảm thấy bật lực nên mẹ bỏ ra ngoài. Còn lại chị một mình trong căn phòng xa lạ, chị úp mặt mình xuống gối rồi bật khóc. Đôi bờ vai run rẩy đơn độc. Ngoài trời mưa trở nên nặng hạt. Tiếng hát đâu đó nghe buồn xa xăm....
---------
"Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con sống kiếp mồ côi
Mồ côi tội lắm mẹ ơi
Đêm đêm trơ trọi thân con lạc loài giữa đời nổi trôi
Mà mẹ ơi! Mẹ ở nơi nào
Phương xa có biết... bây giờ con bơ vơ
Trời mưa làm chi,
Trời mưa làm gì
Để rồi mẹ phải xa con
Để rồi mẹ đứt ruột gan
Vì con sống cảnh cơ hàn
Mẹ ơi xót xa vô vàn
Nơi này, con một đời lầm than
Nhiều đêm con khóc một mình
Mẹ nơi xứ người, thương xót đến đời con
Đời con tội lắm mẹ ơi
Cơm không no lòng
Thân con lạnh lùng giữa trời gió giông
Mà mẹ ơi! Mẹ hãy quay về,
Cho con mái ấm... bao ngày con trông mong"
-------------
Tối hôm đó em ngủ chung với ba mẹ. Tiếng thở dài của mẹ sao lại xót xa như thế mẹ ơi?
YOU ARE READING
Mái Ấm Của Chị
Short StoryNgười ta thường thích đi trên con đường mòn vì có nhiều bước chân đã đi qua. Cũng dễ hiểu thôi vì nó cho người ta cái cảm giác an toàn vì dù sao mình cũng không phải là người đầu tiên bước trên nó. Em cũng vậy, em luôn làm theo những gì ba mẹ đã vạc...