Chương 546: Theo Dõi

13 1 0
                                    

Hoàng Phủ Minh chuồn êm từ chỗ của lão thái quân. Chỗ trú ngụ thì vô cùng vô tận tân khách muốn tiếp kiến, chớ nói chi còn có một đôi mắt của Kim Mãn Nghiên luôn dính vào trên người hắn, hắn đi tới chỗ nào, nàng liền nhìn tới chỗ đó, gặp hắn len lén đi ra ngoài, nàng cũng vội vàng chạy ra.

May là, Kính Hải vương phủ rắc rối phức tạp như mê cung. Ở trên địa bàn của mình hắn muốn bỏ rơi một người, chẳng lẽ còn không phải dễ dàng sao? Hắn chỉ dùng thời gian nửa chung trà, đã khiến Kim mãn Nghiên rơi ở phía sau tức giận tới mức dậm chân.

Bỏ rơi cái đuôi nhỏ, Hoàng Phủ Minh một thân thoải mái dichuyển đến Dật Thanh Viên , trong tay còn cầm một hộp bánh ngọt của Lũng Nguyệt các. Lũng Nguyệt các là cửa hàng bánh kẹo nổi danh nhất thành Đô Linh, bánh ngọt của nó đều làm thành hình tròn, như trăng rằm hàng tháng. Sáng sớm mỗi ngày ra lò xong, ưu tiên đặc biệt cung cấp cho Kính Hải vương phủ hai mươi hộp. Trong một hộp bánh này có sáu loại nhân bánh, ăn vào là hương thơm xông mũi. Mặc dù hắn không thích đồ ngọt, nhưng nghe nói không có cô bé nào có thể chống cự lại sự cuốn hút của nó, rồi hãy nói, nàng cũng rất thích ăn .

Người hầu bên trong vườn nhìn thấy tiểu chủ nhân đích thân tới, vội vàng hành lễ. Giữa hạ nhân cũng tự có con đường truyền tin với nhau, tin tức Hoàng Phủ thiếu gia thích chạy tới nơi này đã sớm mọc chân truyền hơn phân nửa Kính Hải vương phủ, cũng không biết bao nhiêu tôi tớ muốn được điều đến nơi đây, nếu như may mắn được thiếu gia khen một tiếng tốt, thì tốc độ được đề bạt sẽ nhanh đến không tưởng.

Hoàng Phủ Minh vô tình phất phất tay, đem hộp bánh gác trên bàn bát tiên, mới cau mày nói: "Tỷ tỷ ta đâu?"

Thị nữ cung kính đáp: "Năm mươi hơi thở trước, Ninh trưởng lão nhận được thư bên ngoài phủ đưa đến, liền vội vàng đi ra ngoài."

Hắn ngẩn ra: "Năm mươi hơi thở trước? Đi rất gấp sao?"

"Đúng vậy. Sắc mặt của Ninh trưởng lão dường như rất vui mừng, còn thưởng cho Tiểu Cửu Nhi truyền tin tức một thỏi bạc."

Nàng vội vả đi gặp người nào? Lòng vui đùa của Hoàng Phủ Minh nổi lên, vuốt ve càm: "Nàng từ cửa nào đi ra ngoài?"

Chúng người hầu trong nhà đột nhiên yên tĩnh, cuối cùng vẫn là thị nữ ban đầu mở miệng nói: "Nhìn phương hướng rời đi, quả thật là chọn đường đi ở cửa Tây."

Hoàng Phủ Minh gật đầu nói: "Cửa tây? Như vậy vẫn tới kịp!" Xoay người đi hai bước, đột nhiên quay người lại đã vất một mảnh vàng lá cho thị nữ này nói: "Thưởng cho ngươi. Ngươi lòng tham ít. Quay đầu lại đi tìm Hồ quản gia báo cáo chuẩn bị đi."

Thị nữ này mừng rỡ, vội vàng cám ơn. Hồ quản gia là quản gia nhị đẳng trong phủ, có thể làm việc ở dưới tay hắn chẳng khác nào nhảy hai cấp.

Hoàng Phủ Minh ra khỏi Dật Thanh Viên. Buông ra chân trực tiếp đi phía tây. Hắn từ nhỏ lớn lên ở trong phủ này, quà cửa quen nẻo . Lần này đi xuyên qua từng lớp từng lớp cây, lấy đường tắt mà đi thoáng cái đã tới Tây Môn , vừa lúc thấy bóng dáng quen thuộc đi ra ngoài.

Hắc hắc. Hắn nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Ninh Tiểu Nhàn đi trên đường cái phồn hoa nhất thành Đô Linh. Trên đường người đến người đi như nước, hắn lại biết nàng tai mắt linh hoạt, nên không dám cách quá gần, có mấy lần suýt nữa thì mất dấu. Con ngươi của hắn đảo lòng vòng. Vọt đến một góc tối không người, từ trong lòng ngực móc ra một cái còi nhỏ màu vàng, dùng sức thổi thổi.

[Quyển 6. BẠCH NGỌC KINH_ Phần 2]_Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần LụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ