Đừng mặc váy trắng

4 0 0
                                    

ĐỪNG BAO GIỜ MẶC VÁY TRẮNG QUA ĐÈO PRENN 😰

Chuyện này xảy ra thật đối với mình nên hy vọng các bạn đọc và tránh, đừng để lặp lại tình trạng giống như vậy.

Trước giờ mình cũng có đọc nhiều truyện ma đèo Prenn rồi đèo Bảo Lộc mà không có tin, giờ hoàn hồn rồi mới dám kể lại và mình nhắc lại cả nghìn nghìn nghìn lần đừng bao giờ mặc váy trắng đi chơi trên Đà Lạt.

Mình với đứa bạn hẹn nhau đi Đà Lạt từ lúc mới vào Đại Học, ấp ủ mãi thì đến năm 3 cũng đi, trước khi đi cũng có sắm sửa mấy bộ qao để đi chụp ảnh về còn sống ảo. Đợt mình đi trời nắng ráo chứ không mưa nhiều như bây giờ. Hai đứa hôm đầu tiên đi loanh quanh chợ chơi bời ăn uống đến hôm thứ 2 mới mướn xe đi chơi.

Mướn được con xe máy 2 đứa đèo nhau đi đèo Prenn chơi, đến đoạn đường vắng cả đẹp nữa, 2 đứa dừng xe chụp ảnh, đừng 1 hồi chuẩn bị đi thì thấy có một bạn gái cũng mặc váy trắng đi đến nhờ chụp ảnh hộ, bọn mình cũng nghĩ bạn gái chống xe đây đó thôi mà đi 1 mình nên không ai chụp cho nên bọn mình đồng ý.

Giờ mình cũng không nhớ rõ mặt nữa, chỉ nhớ bạn đấy trắng mà xinh lắm. Chụp hộ bạn ý vài tấm, bạn ấy lại cầm tay mình nói , trông bạn giống mình quá, chụp với nhau vài tấm nhé, rồi cứ khen váy xinh, hỏi cả chỗ mua dưới Sài Gòn.

Mình cũng hoà đồng nên chụp cùng bạn ấy, con bạn mình thì chỉ đứng chụp cho thôi. Bạn ấy chỉ mình lối bên cạnh đường có lối mòn khá đẹp, xung quanh toàn cây thông thôi, bảo hai đứa đi gọn vào đây chụp vừa đẹp mà đỡ xe cộ đi lại.

Thực sự lúc ấy mình thấy rất đẹp luôn ý, bị mê mẩn góc ấy luôn, đi được độ vài mét con bạn mình nói tạo dáng đi nó chụp cho 2 đứa mấy tấm, còn cười nói hai đứa như chị em sinh đôi ấy, váy trắng giống nhau, nó giơ đt lên chụp mấy tấm rồi chả hiểu sao cứ đứng ngẩn người ra đấy, mình định chạy xuống hỏi nó làm sao mà không bước đi nổi, lúc ấy nó mới lắp bắp, tay chỉ về phía mình, nói không nên lời, mày mày ơi..... sao trong ảnh ảnh chỉ có một mình mày thôi thôi thôi.

Mình mất mấy giây mơí quay lại thấy con bé kia cứ nắm chặt lấy tay mình đứng cười man rợ lắm, mình không nhớ nổi lúc ấy mình có hét hay gì đó không nữa, vì cảm tưởng cổ họng cứng lại, tay không dứt ra nổi.

Mình cầu khấn đủ kiểu không ăn thua, cảm giác nó cứ kéo mình đi sâu vào trong rừng ấy. May sao lúc ấy có cái xe khách đi tới bấm còi lớn vì xe bọn mình đổ ra đường xe người ra không đi được. Mình thoát khỏi cảm giác bị nghẹt ấy, chẳng có con đường đẹp nào cả, cũng chả có cô gái nào, mình thì ngồi trong bụi, váy trắng lấm lem hết còn thấy vệt màu ố đỏ ở gấu. Con bạn mình hồi nãy cầm điện thoại của bé kia giờ cũng không thấy, chỉ thấy tay bị dính đất bùn màu đỏ lấm lem cả. :(

Tài xế trên xe xuống đưa mình với đứa bạn vào vệ đường. mất 1 lúc tỉnh táo lại, bác tài mới kể trước có con bé cũng đi chơi, cũng mải chụp mình trong đám cây , có chiếc xe con bị mất phanh lao tới, cả xe cả người trôi cả xuống phía dưới cả mấy chục mét, con bé không qua được giờ cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện ở cung đường này, tìm người bầu bạn, hoặc trêu ghẹo

---------
Cả nhà đọc xong ngủ ngon nhé ☹️

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 02, 2018 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Đừng bao giờ mặc váy trắng qua đèo Prenn ở Đà LạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ