i melt

601 70 3
                                    

viết: thaohyemi
thể loại: đại học, tình đơn phương
vẫn là yoongi, jimin và namjoon góp vai
độ dài: 3 phần (~3400 chữ)

-/-

Jimin tựa mình vào lưng ghế sau khi nhấp một ngụm từ tách chocolate nóng và nói với Namjoon rằng mình đang cảm thấy kì lạ thế nào.

"Hyung, em nghĩ mình điên mất thôi."



Nắng chiều xuyên qua tán lá nhẹ nhàng chạm vào ô cửa sổ, hắt một vầng sáng nho nhỏ xuống sàn nhà gỗ bên cạnh đôi giày thể thao cũ màu, Jimin đang ngồi ôm đầu cảm thán rằng cảm xúc của con người thật phức tạp, trong khi Namjoon thì vẫn ừ hử những khi cần thiết rồi lại chăm chú nghiên cứu cuốn sách nước ngoài nào đấy.

Jimin đang gặp vấn đề mà chính cậu cũng chẳng thể gọi tên. Cậu không biết nó thuộc loại tình huống nào và đồng thời quan tâm đến biện pháp giải quyết mà cậu nghĩ Namjoon có thể dùng bộ não IQ 148 kia để giúp cậu đưa ra vài lời khuyên. Nhưng lúc này nếu cậu nói quá rõ vấn đề ra với anh, cậu sẽ cảm thấy xấu hổ biết bao; còn ngược lại, Namjoon không thể giúp cậu giải quyết nếu như chẳng có vấn đề nào được cụ thể hóa.

Nơi đây - hiệu sách cũ của ông nội Namjoon để lại cho anh - dần biến thành phòng khám riêng của bác sĩ tâm lý Kim và bệnh nhân Park đương tuổi trẻ lạc lối trong tình yêu. Nếu nói Jimin thường xuyên đến đây, hầu như không phải đọc sách thì có phần hơi quá, nhưng thật sự Jimin còn chẳng có thời gian để biết bao nhiêu kệ sách được đặt ở đây, vì phần lớn lần ngồi uống chocolate nóng hay matcha với Namjoon, cậu chỉ biết chống hai tay lên cằm, hoặc nằm dài ra băng ghế để vắt tay lên trán suy nghĩ.

"Em thấy rằng mình không nên thích Yoongi nữa."

Chính xác đây là vấn đề hiện hữu trong tâm trí Jimin nhiều ngày nay. Namjoon biết Jimin thích Yoongi, thích nhiều như thế nào. Vào những buổi chiều nhàn rỗi khi Namjoon tìm thấy từ kệ sách một cuốn sách thú vị, Jimin đã phá vỡ không gian tuyệt vời ấy bằng tiếng bước chân nặng nề và tiếng gọi "Namjoon hyung..." dù cậu còn chưa bước đến cửa. (Không sao, ngược lại Namjoon không cảm thấy phiền cho lắm.) Dạo trước Jimin hay tìm đến đây, đôi khi là hỏi cách làm thế nào để cậu vô tình gặp Yoongi tại cửa hàng tiện lợi mà không bị phát hiện rằng cậu đã đi theo anh ấy cả đoạn đường; hay chỉ là làm sao để cậu cười thật tự nhiên khi Yoongi phát hiện tủ đồ của hai người lại đặt cách nhau hai ô tủ vào một ngày đẹp trời nọ.

Chỉ có điều, Namjoon tin vào 4 năm mình ở cùng kí túc xá với Yoongi đủ để anh biết Yoongi thẳng đến mức nào. Và tất nhiên, Namjoon hoàn toàn ngạc nhiên khi trai thẳng như Yoongi lại chấp nhận dây dưa với thằng nhóc này - Park Jimin ngốc nghếch tin vào love at first sight.

Jimin là một thằng ngốc không-hơn-không-kém, kể cả khi cậu cúi gằm mặt và gật đầu khi Namjoon hỏi, đừng nói mày thích Yoongi rồi đấy chứ, hay cả khi cậu tuyên bố xanh rờn rằng mình không nên theo đuổi tình yêu này nữa. Càng ngốc hơn khi cậu nhóc nói rằng bản thân phải cố quên đi hình bóng của Yoongi trong lòng nhưng lại hay cười ngây ngốc khi đứng cạnh Yoongi, thỉnh thoảng khoác vai và nhìn không rời mắt mỗi lúc anh ta nói.

yoonmin | in your mellow eyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ