Một tiếng đồng hồ kế tiếp, Heeyeon tiếp tục dùng thanh âm dễ nghe của cô chủ trì tiết mục. Junghwa trong phòng cũng nghiêm túc lắng nghe, chỉ là thanh âm như vậy lại để nàng vốn thì cơ thể bất an nổi lên xao động. Rốt cuộc là bao lâu không có cùng Hani làm rồi chứ? Hình như từ sau khi có được bảo bảo cho đến bây giờ cũng không có làm qua, ngày thường Hani chỉ là hôn mình một cái, hoặc là giúp mình xoa nơi hoa huyệt ẩm ướt đến lợi hại, nhưng cô sợ hại đến đứa con luôn không chịu muốn mình. Junghwa vẫn như cũ không thích đứa con, cũng chán ghét cái tồn tại này.Nếu như không có con, mình thì có thể cùng Hani làm chuyện đó rồi.
Chủ trì tiết mục xong, Heeyeon có chút chờ đợi không kịp đi đến phòng nghỉ ngơi, cô muốn biết Junghwa sau khi nghe qua lời của mình sẽ có phản ứng gì, có lại trốn ở trong chăn khóc không. Nhưng mà sau khi cô vào phòng lại ngửi được mùi vị trong không khí tựa hồ thêm mấy phần ám muội. Heeyeon hướng bên trong đi tới, nhìn thấy sắc mặt đối phương đỏ thắm ngồi ở trên sofa, trên ghế làm việc kế bên còn... chất đóng một bãi nước.
"Em..." Heeyeon khẽ cau mày, nghĩ một chút vẫn là có chút ngại ngùng mở miệng. "Em có phải lại ở trên ghế của tôi tự sướng?" Vấn đề này, cho dù Junghwa không trả lời cô cũng biết rất rõ ràng. Dấu vết trên cái ghế này, mùi vị trong căn phòng, lại còn có quần lót giấu ở dưới sofa không cẩn thận lộ ra phân nửa, muốn nói nàng không làm chuyện đó? Thật sự là không thể!
"Hani... đều là chị không tốt, nói lời cảm động như vậy làm em nhịn không được. Chị luôn đều không muốn em, em thật sự rất khó chịu, bộ ngực căng đến đau chết rồi, phía dưới mỗi ngày đều là ướt. Hani a, sao chị có thể khi dễ em như vậy chứ, sớm biết thì không cần đứa con rồi, dù sao bây giờ chị cũng sống chung với em rồi, chúng ta đem con bỏ đi, chị cố gắng yêu em được không?"
Junghwa ấm ức nói, hốc mắt mang theo mấy tia triều hồng, thấy đối phương mang theo bộ dạng đáng thương kia. Heeyeon biết, nàng nói bỏ đi đứa con là gạt mình, đã từng có buổi tối một ngày, cô đi vào thư phòng của Junghwa, thấy được tượng sáp nàng mới làm, bên trong đó là mình, kế bên lại thêm một cô bé. Tuy không biết tại sao Junghwa luôn làm tượng sáp như vậy, lại duy chỉ thiếu bản thân nàng. Nhưng Heeyeon biết, nàng miễn cưỡng chấp nhận một sinh mạng mà bản thân không thích đều là vì mình, cũng chính là như thế, nàng mới sẽ không thật sự bỏ đứa nhỏ.
"Được được được, đều là lỗi của tôi, còn khó chịu sao? Bác sĩ nói không nên vận động quá kịch liệt, ngược lại thì sẽ tốt hơn."
"Hani a, khó chịu, em vẫn khó chịu." Nghe thấy Heeyeon muốn giúp mình, Junghwa lập tức nói, gò má hồng hào không giảm, trong mắt tràn đầy hơi nước, lộ ra yêu mị vô hạn.
Heeyeon nhẹ nhàng đi đến trước mặt Junghwa, đem váy trên người nàng cởi đi khiến cho cơ thể trần trụi của con người này lộ ra hoàn toàn. Áo lót của nàng sớm thì cởi đi rồi, hai viên đầy đặn no tròn mà trắng nõn theo chiếc váy cởi đi hiện ra. Thấy được hai viên trắng nõn mượt mà kia tròn trịa đến quá mức, Heeyeon có chút không kiềm chế được đưa tay vuốt lấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HAJUNG] THANH SẮC [CV][HOÀN]
Ficção GeralWARNING 18+ !!! *Tác giả: Hiểu Bạo. *Văn án: Đau đớn chính là một loại hiện thân khác của tình yêu, Hani đem phần đau này cho nàng, đó rõ là cô yêu nàng. Hani sẽ không nỡ để nàng đau chết, cho dù chết, nàng cũng chẳng qua là đổi một nơi khác cùng H...