Khi thức dậy thì đã gần 8 giờ, Seong Woo tán hỏa ngồi dậy , lại là cơn đau từ phía sau truyền tới nhưng nó không như lần đầu lần này cậu có thể đứng lên được chỉ là dáng đi hơi nghiêng nghiêng chút thôi .
Cậu đứng lên thì thấy có mảnh giấy để ở đầu tủ, nội dung bên trong vô cùng đơn giản , nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ:" Seong Woo ah~~, anh đã xin nghĩ hôm nay giúp em rồi , ở nhà ngoan nhớ ăn uống đầy đủ nếu thấy chán thì có thể đi chơi hoặc đi mua sắm , nếu như em không muốn nữa thì anh có mời đầu bếp đến đây , em có gì học hỏi tài nấu ăn thêm đi, nhớ ngoan đó anh sẽ về sớm mà...kí tên Daniel" Seong Woo đọc xong chỉ mỉm cười , anh chỉ đi đến tối mới về thôi mà làm gì viết đủ thứ dặn dò này kia chi không biết.
Còn Daniel thì cố làm việc nhanh nhất có thể để có thời gian về bên cậu , bây giờ trong thâm tâm của hắn hình bóng cậu như khắc ghi vào cõi lòng của Daniel. Người con trai kia đã rời bỏ hắn một lần rồi, hắn chẳng thể nào để cậu rời bỏ hắn như người con trai kia từng làm. Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết người con trai đó đã chết hay còn sống, hắn đã cho người tìm nhưng vẫn không có tung tích. Daniel vẫn tiếp tục tìm như vậy cho đến khi cậu bước vào cuộc đời hắn, từ ngày đó hắn không nhắc gì về con người đó cũng chẳng tìm kiếm. Bây giờ thứ quan trọng là hiện tại quá khứ chỉ là quá khứ chẳng còn quan trọng nửa[vẫn câu nói đó ý trời không như ý người=))].
Seong Woo sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống bếp để kiếm đồ ăn, cậu đói bụng lắm rồi a.
Đi vào nhà bếp cậu thấy được dáng người hơi quen, cố suy nghĩ cũng không thể nhớ ra là ai cậu đi đến và nói:
"Xin chào , anh là...." cậu nói bị đứt khi người đó quay đầu lại, người đó nói:
"Em không nhớ người làm canh gà giúp em sao??" Còn kèm thêm nụ cười tươi như hoa mới nở. Seong Woo ngơ ra vài giây rồi cười ngại nói:
" A....anh Ha Sung , tại lâu rồi không gặp nên em không nhớ thôi. Mà sao lâu như vậy em mới thấy anh xuất hiện ở đây??" Anh nghe như vậy chỉ cười nói(cười hoài mệt mỏi ghê ):
"Anh là đầu bếp chính ở nhà hàng năm sao , vì lúc trước Kang tổng bắt anh phải về đây dạy em nấu ăn nên em mới thấy anh. Những ngày sau đó Kang tổng không còn kêu nữa nên anh muốn đến cũng chẳng đến được. Bây giờ , may mà Kang tổng lại kêu anh đến nữa rồi , có thể gặp em rồi" dứt cậu Ha Sung còn không nhịn được hạnh phúc mà cười thành tiếng.
Từ ngày đó , khi anh thấy Seong Woo thì đã biết anh lỡ có ý nghĩ không đúng với cậu rồi, nhưng sao trách anh được, Seong Woo đáng yêu , xinh như thiên thần, thông minh, tất cả mọi mặt đều tốt chỉ là ăn hơi nhiều thôi( khi Ong bị giựt chồng thì anh sẽ biết chữ mọi mặt đều tốt khó viết như thế nào) làm sao Ha Sung anh không lỡ rung động được cơ chứ.
Anh không phải chỉ là một tên đầu bếp mà còn là con trai của chủ tịch tập đoàn SB chỉ dưới chướng của Kang thị , nếu không có Kang thị thì công ty của cha anh đã vươn tới thế giới. Tuy cha Ha Sung là người kinh doanh nhưng anh thì lại thích nấu ăn, cha cũng vì thương đứa con duy nhất này nên cũng chiều theo. Đến khi cha anh già đi ,anh sẽ đến công ty để tiếp tục thành quả của ông.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ongniel] Yêu Anh Là Em Sai
Aléatoire_____________________________ Cuộc sống của cậu là những ngày tháng u tối,tủi nhục... Cuộc sống của hắn là những ngày tháng chờ đợi,nhớ mong... ....... Tình yêu của chúng ta cũng như một đóa hoa thủy tiên trắ...