Cuối cấp có một lời không kịp nói

1.8K 133 25
                                    



"Mạc Quan Sơn, về với anh được không?"

——

Ngày hè Bắc Kinh năm nay nóng như chảo dầu sôi, dòng người vẫn túa xua đi lại tấp nập như thế. Mồ hôi chảy bỏng rát cả mặt, người người phe phẩy lớp áo để tản nhiệt vô tình tỏa mùi gây khó chịu người dưng.

Cũng là một mùa hè nóng như chảo dầu sôi. Đáy mắt Sơn nhìn xa xăm đâu đó về tán cây bàng toả bóng khắp một khoảng diện tích đất, mát rượi dưới bóng râm với chai nước khoáng lạnh tê rần da đầu, tâm trí hắn chứa bầu trời xanh vắng mây, chứa chai nước uống dở dang và chứa cả mái tóc đen mềm, bóng lưng cao lớn thấm mồ hôi ngây ngáy mùi hương đắng nghét của thuốc lá. Năm mười tám tuổi cuối cấp, Sơn nhớ mình vẫn chưa thể nói câu gì đó với người kia, mấp máy môi rồi lại thôi. Rõ ràng, tỏ tường vẫn là ánh mắt người ta đợi mong như nhìn thấy góc khuất yếu ớt trong hắn vậy.

Năm đó ở Bắc Kinh. Có mấy thằng con trai đang ăn mừng vì sắp tốt nghiệp. Đường đi tới đi lui quen muốn mòn gót giày, tay xách mấy túi đồ nặng trịch băng qua ngã tư rồi lại rẽ theo hướng khác nữa. Cứ thế mà vừa đi vừa tán gẫu thật thoải mái. Vốn dĩ, hắn không nên cảm thấy thế này. Cảm thấy bức bối khó chịu mỗi khi nhìn về phía trước, thấy rồi lại né ánh mắt sang một bên tựa như bản thân là người không nên thấy nhưng chuyện này vậy, thấy rồi lại cảm thấy khó chịu trong người. Bức muốn phát điên. Nhưng mà,làm sao có thể tránh né được lâu, cổ mát rượi bỗng nặng nề, hoá ra là tên phá gia chi tử Hạ Thiên gác tay lên cổ hắn bấu lấy thịt chặn không cho thoát. Quan Sơn mím mím môi, mặt đỏ lựng lên rồi quát tháo

"Mau cút lên đi với lão bà của mày"

"Đừng nói vậy chứ, tổn thương sâu sắc! Chứ mày không phải thích tao à"

"Thế gian này Quan Sơn tao căm thù nhất là mày!"

Hạ Thiên đánh vào bụng hắn, bắt hắn nhìn mình. Con ngươi đen nhánh khẽ động như muốn xoáy vào trong tâm can Quan Sơn. Quan Sơn trừng mắt căm phẫn nhìn Hạ Thiên,lòng như bị mèo cào mà ngứa ngáy nóng giận. Hắn biết rồi, đánh sẽ không lại, ngoan ngoãn là thượng sách.

Bốn người đi thong dong trên lề đường ngày cận hè nóng nực. Chỉ cần qua tuần sau thôi, hè tới. Học sinh chỉ mong nhiêu đó bao lâu nay mà sao giờ bùi ngùi muốn níu giữ đôi chút thời gian ở lại. Bắc Kinh rộng thênh thằng thu hết vào tầm mắt rồi nổi lềnh bềnh trong trí nhớ mỗi người. Chỉ cần hè đến, sợ quên mất ta từng là ai. Tiếng cười vang vọng của Kiến Nhất trôi tuột vào màng nhĩ ai kia có vóc người thật cao lớn, cuốn vào tim rồi cùng tình cảm bay đi mất. Hạ Thiên nhìn sau bóng lưng gầy gầy vui vẻ kế Triển Hy vô thức liền siết lấy vai kẻ bên cạnh.

Khung cảnh năm ấy đẹp đẽ rực rỡ thời niên thiếu mà mấy ai hay biết có một kẻ đau, một kẻ rối bời.

——

Kiến Nhất say mèm trong men rượu, Triển Hy gật gù mơ màng chẳng biết trời trăng thì trong gian phòng bốn người duy nhất chỉ còn một người tỉnh táo. Ánh mắt nóng bỏng của Hạ Thiên dán chặt lên gáy cổ trắng ngần mềm dẻo đang rã rời trong vòng tay Triển Hy. Trách sao được, người dùng cả vũ lực lẫn thâm tâm để yêu như Hạ Thiên rơi trong tình huống ngàn cân thế này có thể vùi dập gã bất cứ lúc nào. Quan Sơn không dám lên tiếng, hắn giương mắt lên nhìn trần nhà một lần nữa để né tránh bản thân thấy những chuyện không nên thấy. Cuối cùng lại chịu không được bỏ ra ban công ngồi thong dong. Hạ Thiên buộc rời tầm mắt, lờ mờ nhìn đang người mảnh khảnh của Quan Sơn xa dần, cổ họng có chút rát gọi với đằng sau

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jan 03, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

|đenxcam|he tian x mo guan shan| Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ