#25

1.9K 196 49
                                    

Ngày lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường, Đông Anh đã gặp lại Tư Thành, gặp lại người mà anh dùng cả chín năm tuổi trẻ để chờ đợi.

Nhưng đáng tiếc thay, người đó ngay từ đầu đã không thuộc về anh.

Ông trời tuy sắp đặt cho anh được gặp cậu, nhưng lại không cho anh đi cùng cậu đến cuối cuộc đời. Thế là Đông Anh chọn cách từ bỏ, từ bỏ Tư Thành đã được năm năm rồi.

Nhưng ngay lúc anh từ bỏ Tư Thành, có một người cũng chấp nhận từ bỏ anh.

Đó là Kim Đình Hựu.

Đã bao lâu rồi Đông Anh chưa được gọi cái tên này nhỉ? Kể từ khi Đình Hựu tốt nghiệp và rời trường chăng? Không, ngày cậu tốt nghiệp anh đâu có đến trường. Ngày cậu thi học kì thì anh bị ốm nên nhờ giáo viên khác dạy thế. Tính ra thì đã lâu lắm rồi...à, có lẽ là từ cái đêm anh gặp cậu trước cửa hàng bách hoá.

Không hiểu sao sau đêm đó, Đông Anh chẳng lấy nổi can đảm để đối mặt với Đình Hựu. Anh tự hỏi tại sao mình phải sợ cậu ấy? Hay là anh sợ Đình Hựu sẽ đem chuyện anh thất tình và khóc lóc mà kể cho người khác? Không phải đâu, có lẽ anh không muốn gặp cậu chỉ đơn giản là vì...

Vì anh sợ Đình Hựu sẽ tổn thương hơn nữa.

Đông Anh thừa nhận rằng mình đã làm trái tim Đình Hựu đau. Lẽ ra lúc đó anh nên nói với cậu một lời an ủi, hay một lời khuyên đại loại như: em hãy tìm người khác để yêu đi. Vậy mà anh không làm được, thay vào đó anh lại tránh mặt cậu. Khi nhận thấy Đình Hựu thường xuyên nghỉ tiết, Đông Anh đã ích kỉ đến mức không thèm hỏi vì sao cậu lại nghỉ. Thậm chí anh còn chấm đạt tất cả các cột điểm của cậu mặc dù cậu không hoàn thành bài kiểm tra nào cả.

Anh đã trốn tránh cậu nhiều như vậy, lúc nào cũng mong cậu đừng xuất hiện để mình khỏi bối rối. Chính sự hèn nhát ấy đã làm Đông Anh không nhận ra thời gian đang vùn vụt trôi, và nó trôi nhanh đến mức khi anh vừa phát hiện thì Đình Hựu đã đi mất rồi.

Lẽ ra Đông Anh phải thấy vui chứ nhỉ, lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhõm vì từ nay mình chẳng còn đối mặt với ai nữa. Nhưng trong lòng anh lúc này sao lại kì lạ đến thế. Mỗi lần đi đến bất cứ ngóc ngách nào trong ngôi trường mình dạy, Đông Anh đều nhìn thấy bóng dáng một cậu học trò đang đuổi theo một người thầy trẻ. Có một hôm anh còn tưởng Đình Hựu đang bơi trong bể bơi, nhưng lúc anh chạy tới thì đó chỉ là một học sinh trông hao hao giống cậu. Đông Anh không hiểu mình trông mong cái quái gì, chỉ biết khi nhận ra người đó không phải là Đình Hựu thì lòng anh liền lập tức chùng xuống.

- Xin lỗi...cho hỏi chỗ bán vé ẩm thực nằm ở đâu vậy ạ?

Ngày lễ kỉ niệm 55 năm thành lập trường, cũng có một người đã gọi Đông Anh từ đằng sau hệt như năm năm trước, nhưng lần này người đó không phải là Tư Thành.

- Đình Hựu, em về rồi đó sao?

.....

- Em về rồi, nhớ anh muốn chết đi được.

Tư Thành vừa thả giày xuống thềm cửa là liền lao vào phòng khách ôm chầm lấy Du Thái. Cậu ôm hắn chưa được ba giây thì đã bị đẩy ra, Du Thái đưa tay cốc đầu cậu một cái thật nhẹ, ánh mắt đầy lo lắng pha lẫn chút trách móc:

[YuWin] Kẻ Bạc Tình ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ