Chương 15 + 16

4.9K 239 106
                                    

Chương 15

Phòng tạm giam của Liệp Ưng đáng sợ hơn hắc ốc của bộ đội bình thường nhiều lắm.

Bình thường bộ đội cũng đã làm một gian phòng nhỏ dài rộng cao mỗi cái 1m5, người ở bên trong đứng không thẳng nằm không thẳng, thời gian dài đào tâm khoét phổi khó chịu.

(Móa nhét tui vào đó va in =))))

Liệp Ưng cũng có mấy căn phòng nhỏ như vậy, nhưng bên trong còn có một cái ghế bằng sắt, chiến sĩ phạm lõi sẽ bị cột vào trên ghế sắt, ngồi một cái chính là mười mấy tiếng. Trong lúc đó không cấp thức ăn, chỉ cấp chút nước, cần phải đi WC mới cởi trói.

Thiệu Phi bị đưa vào phòng tạm giam, sợi dây vừa quấn, liền hợp thành một thể với cái ghế sắt.

Phòng tạm giam đen thui, cửa sổ duy nhất lớn chỉ bằng đầu trẻ con, ánh sáng từ chỗ đó tiến vào, chiếu vào chỗ cách hắn xa nửa mét.

Lúc cửa khóa từ bên ngoài.

Cảm giác ngồi trên ghế sắt vẫn khá tốt, mặc dù có thể đoán được ngồi lâu sẽ đau lưng, nhưng so với mấy phương thức trừng phạt chủng loại chồng chất kia của Lạc Phong, nhốt hai ngày căn bản không tính là chuyện gì.

Cậu vặn vẹo thân thể, tận lực làm cho mfinh ngồi thoải mái hơn. Trong không gian chật chội tuyền ra tiếng ghế sắt đung đưa, không lâu sau lại gần như yên lặng.

Cậu nhắm mắt lại nhắm mắt lại, bộ dạng Tiêu Mục Đình bưng chén trà giống như tranh thuỷ mặc nhuộm trên giấy.

Khóe mắt dài nhỏ mang theo một luồng ánh sáng nhu hòa, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt làm người ta đoán không thấu, rồi lại khó giải thích được làm cho người ta an tâm.

Tiêu Mục Đình cứu cậu.

Mí mắt cậu giật giật, rõ ràng đang chịu phạt, khóe môi cũng không tự chủ mà vung lên.

Tiêu đội đứng ở bên tui!

Nhịp tim tựa hồ nhanh lên, máu trong người chảy xiết, phát ra tiếng vang giống như thủy triều.

Cậu có chút kích động, trong miệng lẩm bẩm "Tiêu đội", mở mắt ra lại chỉ nhìn thấy bóng tối giống như mực đậm.

Thất vọng nhàn nhạt lặng lẽ mang theo nhịp tim trở về quỹ đạo vốn có, cậu thở ra một hơi, hơi có chút bất đắc dĩ dựng thẳng lông mày, khóe miệng tự nhiên nhếch lên chặt chẽ mím lại, ánh mắt rơi vào trên mặt sàn xi măng, xuất thần thật lâu.

Sau khi ngồi trên ghế thêm 2 giờ, cậu rốt cục khó chịu.

Thân thể bị trói ở trên ghế dựa, tay và tay vịn cột vào cùng nhau, chân hợp với chân ghế dựa, khắp nơi kín mít, cơ hồ chính là một tấm "da" mông trên ghế sắt cũ rách.

Lưng bắt đầu đau, eo sau mỏi trướng khó nhịn, bắp đùi tê dại, gầu gối như có kiến gặm, mông bị ghế sắt gõ tới đau nhức . . . . . .

Lực chú ý toàn bộ bị dẫn tới các vị khó chịu, cảm giác nhức mỏi đau trướng bị phóng đại gấp bội.

Cậu dùng lực uốn éo người, muốn đuổi đi quái dị cả người, song hiệu quả quá nhỏ, gần như phí công.

[Đam Mỹ] Yêu Đội - Sơ HòaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ