Biệt thự Lâm gia.
Cố Mĩ Yên ngồi trên ghế xem kế hoạch phát triển năm nay của DL, trong phòng phản phất mùi thuốc làm bà hơi khó chịu. Nhìn đến con trai nằm trên giường không biết bao giờ mới tỉnh dậy, Thiên Vũ nằm đó được một năm rưỡi rồi.
Tiếng lật trang giấy đều đều, êm tai làm người ta cứ muốn ngủ mãi. Lâm Thiên vũ trong cơn mê cố hết sức vùng vẫy muốn mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không được. Hắn thấy Đan Tâm khóc rất nhiều, một mình ngồi trong đêm tối đôi mắt đẫm nước trông rỗng, vô hồn. Mỗi lần nhìn thấy Đan Tâm khóc trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, cô đau hắn càng đau.
"Đan.....Tâm."
"Cạch."
Tập hồ sơ trên tay Cố Mĩ Yên rơi xuống bàn. Tiếng nói kia rất nhỏ nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh bà sẽ không nghe thấy. Tiến lại gần con trai, Lâm Thiên vũ mê sản cả người đổ đầy mồ hôi trộm. Nằm ở đây một năm rưỡi, có lúc bà thấy con trai nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, có lúc còn khẽ cười rất vui vẻ.
"Thiên Vũ.... Thiên Vũ."
Cố Mĩ Yên lay gọi con trai nhưng Lâm Thiên vũ vẫn nằm đó yên tĩnh không nói gì nữa. Chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ, điện thoại cho cả chồng và con trai trưởng của bà về nhà.
Bác sĩ kiểm tra một lượt, cười nói.
"Lâm phu nhân, nhị thiếu sắp tỉnh lại rồi."
"Thật... thật sao?"
Cố Mĩ Yên ngồi trên mép giường khóe mắt đỏ hồng ngân ngấn nước. Con trai bà sắp tỉnh lại, một năm rưỡi chờ đợi cuối cùng cũng nghe được tin tốt.
"Bác sĩ có thể ra ngoài được rồi."
Lâm Thiên Vân mở cửa bước vào.
"Mĩ Yên, Thiên Vũ sao rồi?"
"Bác sĩ nói nó sắp tỉnh lại. Thiên Bình đâu sao không về cùng ông."
"Có đối tác quan trọng vừa từ Mĩ sang nó phải ở ở lại công ti lo liệu tạm thời chưa về được."
Âu Dương Thiếu Phong, Dương Thừa Văn đến ngay sau đó, Nghe Lâm Thiên Bình báo tin là họ bỏ hết công việc để đến đây.
Âu Dương Thiếu Phong cúi người mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiên Vũ, hai gương mặt càng lúc càng tiến gần nhau hơn.
"Cậu nhìn đủ chưa hả?"
Dương Thừa Văn kéo Âu Dương Thiếu Phong ra, định chơi trò boy kiss boy sao.
"Tớ thấy Thiên Vũ vẫn như ngày nào làm gì có dấu hiệu tỉnh lại."
Tiếp tục cúi đầu nhìn.
Lâm Thiên Vũ lại rơi vào mộng. Trên bãi đá ven biển Đan Tâm mặc chiếc váy đen cúp ngực đó đêm đen bao trùm, nuốt gọn cô. Cả thế giới chỉ còn một màu đen mờ ảo. Đan Tâm cười vẫy tay gọi hắn nhưng hắn làm cách nào cũng không lại gần được cô. Hắn bước một bước cô lại lùi một bước, cứ thế xa dần. Gió càng lớn sóng biển càng mạnh, sóng biển va vào bãi đá thét gào ầm ĩ, biển nổi lên cột sóng rất cao nay sau lưng Đan Tâm. Hắn muốn cất tiếng gọi cô nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào. Cột sóng đổ ập xuống người Đan Tâm kéo cô ra biển, bóng dáng mất dần trong biển nước. Không..... không thể nào. Lâm Thiên Vũ kinh hoàng giãy giụa trong mộng cảnh, ý thức dần rõ ràng, hai mắt mở ra trừng lớn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồn ma khốn khiếp em yêu anh_ Băng Lan Tuyết Tử
RomanceNguồn : truyenfull Tình trạng: Hoàn thành Truyện Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh được viết bởi tác giả Băng Lan Tuyết Tử kể về một đại thiếu gia tên Lâm Thiên Vũ sau khi bị tai nạn linh hồn vẫn còn vương vấn trần gian không thể siêu...