Tình yêu trong em dành cho tôi có bao nhiêu, tôi đã tự thắc mắc như vậy. Em chấp nhận tôi, rồi như bông đùa em chẳng màng quan tâm, thú vui của em kết thúc thì tình cảm cũng chẳng còn lại gì. Tôi đối với em có bao chân tình, có dùng cả đời chắc cũng không đếm xuể. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày nhận được sự thật đau thương đến vậy. Tôi đã từng đọc một vài cuốn tiểu thuyết, khi đó tôi đọc được một cuốn kết thúc không có hậu, tôi nhớ, tôi đã khóc rất nhiều, buồn thay cho nữ chính, đánh mất khoảng thanh xuân rồi nhận lại sự phản bội từ nam chính, trùng hợp thay, bản thân lại vướng vào hoàn cảnh tương tự."Em có từng yêu tôi không?"
Đã bao lần tôi muốn hỏi em như vậy, nhưng tôi đâu dám, vì tôi biết, em nào có yêu tôi, là tôi từ đa tình vậy thôi. Ừ thì, tôi khá may mắn so với những kẻ cuồng si theo đuổi em, khi được em chấp nhận, đồng ý làm người yêu tôi, nhưng vui sướng đó còn không bằng một nửa đau thương. Bên em, tôi cũng không khác gì một người bình thường, có khi còn không bằng, vì em bận với những cuộc vui mà em cho rằng "đó là cuộc sống", em còn trách tôi, sống mà không biết tận hưởng, tôi thì nghĩ, tôi đang cố gắng tận hưởng từng giây từng phút bên em đây, điều đó mới là điều quan trọng nhất với tôi, cuộc sống của tôi là em rồi.
Người yêu, mối quan hệ của em và tôi là như vậy, tôi vui vẻ với nó dù chỉ là trên danh nghĩa, tôi nghĩ chỉ cần mình tôi yêu em là đủ, miễn là em đừng rời xa tôi. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, tôi có chịu đựng giỏi đến đâu cũng không thể dối lòng rằng mình ổn, tôi thực sự không ổn chút nào đâu, biết rằng bản thân sẽ đau lòng lắm, nhưng tôi nghĩ, có lẽ tôi nên buông tay em thì hơn, đó cũng là cách để tôi giải thoát cho chính mình.
[ . . . ]
"YooHyeonie! Chúng ta dừng lại nhé, sẽ lại là chị em tốt như đã từng được không? Chỉ là chị thấy giữa chúng ta tình cảm chưa đủ để tiếp tục kiểu quan hệ này. Đừng lo cho chị, chị sẽ ổn thôi. Chị sẽ đến Đại Lục, sẽ tìm một công việc tốt như biên đạo múa chẳng hạn, chị đã đặt mua một căn hộ nhỏ giữa lòng thành phố Bắc Kinh, nó nhỏ nhưng đủ rộng để trưng bày hết những bức tranh YooHyeonie đã từng vẽ tặng chị, tuyệt lắm đúng không? Chắc chị sẽ nhớ YooHyeon của chị nhiều lắm, không biết em có nhớ chị không nhỉ *cười*. 9 giờ tối nay chị bay rồi, em có thể đến đó không? Chị muốn gặp em lần cuối trước khi đi"
YooHyeon sau khi nhận được tin nhắn lập tức bỏ cuộc vui còn đang dang dở, thoát ra khỏi quán bar ồn ào, lái xe chạy thẳng về nhà. Em thầm mong trong lòng rằng MinJi vẫn chưa rời đi, có như vậy em mới có thể dễ dàng ngăn cản chị. Cầm điện thoại trên tay, em liên tục gọi cho chị, nhưng đáp lại chỉ còn những hồi chuông kéo dài vô vọng
- Chết tiệt, MinJi. Chị không được đi đâu hết
Kim YooHyeon, em là đang vô cùng hối hận, là do em đã không biết trân trọng những gì mình đang có, tình yêu của em, nó tồn tại nhưng em có bao giờ để tâm đến nó? Em đơn thuần nghĩ rằng chị sẽ luôn bên cạnh em thôi, em đã không nghĩ đến ngày chị sẽ bỏ em đi như vậy. Xem ra, là em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến bản thân mà không hề để ý đến cảm nhận của chị, chị đã đau lòng vì em nhiều rồi nên mới quyết định buông tay, đúng không MinJi? Em giờ có muốn khóc cũng không khóc được, lỗi là do em gây ra, người phải rơi nước mắt là MinJi, còn em, chắc em không có tư cách đó