Tôi gặp lại em vào một ngày mà tôi không bao giờ ngờ đến.
Phải, là em.
Lee Daehwi.
Bạn thân của tôi mới khai trương khách sạn ở thủ đô nên mời tôi đến chơi. Kẻ vô công rỗi nghề như tôi nhìn thằng bạn làm ăn phát đạt rồi mở hết nhà hàng này đến khách sạn nọ thì không khỏi thấy mừng cho nó, nhưng cũng có tí buồn cho mình.
Buồn thì buồn vậy thôi, tôi không có ý định quay lại công ty cũ, cái công ty do một tay tôi gầy dựng. Tại sao ư? Vì nơi đó có em, người yêu cũ của tôi. Khi ra đi, tôi quyết định để lại hết vốn liếng cho em, toàn bộ cổ phần, tôi nhường em tất thảy. Nói tôi độ lượng sao? Cao thượng sao? Không hề, tôi chỉ không muốn nhìn thấy em thôi. Tiếp tục làm việc ở nơi chứa đầy ắp kỉ niệm của em và tôi, thật sự tôi không thể...
Bây giờ nghĩ lại lúc đó, tôi cũng chẳng nhớ rõ vì cơ sự gì mà chúng tôi lại chia tay nhanh như chớp mắt vậy... Hình như... hôm đó em cãi nhau với tôi. Đúng rồi, tôi đã khiến em phát điên lên.
Dạo đó bạn bè em thường hay lui đến nhà chúng tôi. Mà họ có tốt lành gì cho cam, tôi biết họ chỉ lợi dụng em thôi. Nhìn thấy đồ đạc trong nhà đôi khi lại bị thiếu vài thứ, ban đầu chỉ là những vật có giá trị nhỏ, tôi bảo em đừng giao du với họ nữa, nhưng em không nghe, cũng không tin lời tôi nói. Em tiếp tục mời bạn đến nhà chơi, còn nói với lũ đó rằng tôi thấy vui khi gặp chúng. Ừ, tôi thà chết chứ còn hơn là mong nhìn thấy bọn đó lần nữa. Tôi trực tiếp nói điều đó cho lũ bạn trơ trẽn kia nghe khi đến lượt chiếc bình cổ gia truyền của nhà tôi biến mất. Cái gì cũng có giới hạn của nó, dù có là bạn của em, nhưng nếu chỉ trục lợi từ em như vậy, thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vậy mà em nào có biết ơn tôi.
Sau khi tôi đuổi hết bọn người kia về, em hét vào mặt tôi, bảo rằng tôi làm em mất mặt với bạn bè, đó đều là những người bạn mà khó khăn lắm em mới có được. Lúc đó tôi đang say, tôi cười khảy, bảo em nếu bạn được định nghĩa như vậy thì tôi thà làm bạn với con Max còn sướng hơn. Em nghe xong thì tặng tôi 1 cái tát đau điếng vào má, rồi đùng đùng bỏ đi với chiếc xe tồi tàn trong nhà kho. Tôi lảo đảo về phòng nằm ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì nghe bảo em định rút khỏi công ty. Thậm chí còn không nói 1 lời nào với tôi, đây là cái giá tôi phải nhận khi cố gắng bảo vệ em khỏi những con người thực dụng kia sao? Tôi, bằng tất cả lòng tự trọng của mình, có cả tự ái nữa, không để em toại nguyện. Tôi rút khỏi hội đồng quản trị, toàn bộ cổ phần để lại cho em. Nhà riêng của chúng tôi, tôi cũng cho em đứng tên.
Vậy đó, hôm đó tôi đi. Ra đi chỉ với 2 bàn tay trắng...
Những ngày tiếp theo là quãng thời gian bê tha nhất đời tôi: thất nghiệp, rượu chè, thuốc lá, quán bar. Lúc ấy cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh 4 thứ kia. Hèn gì, tôi gần như mất hết ký ức với đoạn thời gian cãi nhau với em trở về sau. Tôi thật sự muốn quên đi tất cả, quên đi em...
Bốn năm... mới đó mà đã bốn năm trôi qua rồi...
Hôm nay, trên quán bar tầng thượng ở khách sạn này, tôi gặp lại em. Thời gian qua em sống thế nào? Chắc là phải rất ổn. Trông em thật xinh đẹp, hơn cả 4 năm về trước. Bộ vest em khoác lên người được ủi phẳng phiu, cà vạt màu đỏ nhạt, trông thanh lịch rất ra dáng 1 chủ tịch tập đoàn. Em đang trò chuyện cùng với 1 gã đứng tuổi, có vẻ là đối tác làm ăn. Gương mặt thanh tú có chút ngây ngô hôm nào của em, nay trông đã chững chạc hơn nhiều, có phải vì quản lý công ty mà tôi để lại quá vất vả không? Sóng gió thương trường kinh khủng lắm, em chịu được chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOONHWI] Love Stories
FanfictionWARNING 16+ I wish it wasn't so damn hard to leave ya.