một

2.2K 124 2
                                    

Mặt trời khuất bóng dưới những ngọn đồi nhỏ, một vài ánh nắng cam dìu dịu còn sót lại vương trên mái tóc em. Tôi ngồi đó, lặng im không nói lời nào. Chỉ nhìn em thi thoảng lòng thắt lại.

Bến đò nhỏ, dưới cành cây của gốc đa lớn, tôi và em thủ thỉ đôi điều về một tương lai chứa hoài bão và ước muốn, về những cây hoa giấy nở từng chùm hồng thắm dưới hiên nhà, về mái ấm có những đứa con thơ... Ôi những mộng tưởng của tôi và em, nghe thật đẹp nhưng lòng thầm chua chát. Ước mơ này liệu có thành hiện thực không khi trong lòng đôi bên vẫn mập mờ, dẫu không nói nhưng ai cũng hiểu rõ điều đối phương mong muốn là thứ mình không thể cho đi.

Em tựa đầu vào vai tôi, mùi bạc hà trên mái tóc nâu vân vít nơi đầu mũi. Tôi hít nhẹ rồi hôn lên tóc người. ôi người yêu, ôi người thương bé nhỏ, em mong manh xinh đẹp như loài hoa giấy, còn tôi như thằng khờ không thể vun vén cho em một chút gì.

Tay nắm bàn tay, tôi hôn em thật nhẹ. Gió chiều thổi qua làm mặt hồ gợn sóng, dưới góc cây đa em hát tang tình tang. Ôi em ơi lòng này như quặn thắt, tình tang tình tang, tình tan như sao vỡ. Những mảnh sao vỡ như rơi vào mắt em, lung linh lấp lánh kéo tâm hồn tôi lạc lối. Thật khó lòng, tôi nửa muốn rời nửa lại thôi. Tôi muốn ôm em, muốn giữ em thật chặt nhưng lại sợ rằng mình cản bước em đi. Tương lai em còn đó rực rỡ muôn màu, đâu có như tôi, cả đời chắc có lẽ chỉ quanh quẩn trong màn đêm hoang vắng. Buổi chiều gặp em chóng ấy đã qua đi, giờ đây tôi chỉ còn những muộn phiền bầu bạn, em về rồi để mình tôi lẻ bóng trong đơn côi.

Cha em nói sẽ gả em vào tháng giêng, chẳng ít lâu nữa em thành người nhà họ, ôi thôi tình tan, tình tan thật em ơi. Nhưng em nào biết, em cười trong vui vẻ, chỉ để mình tôi ôm lấy sầu muộn thôi. Tôi yêu em nhưng lại không thể cho em hạnh phúc, không cho em tiền tài, những thứ quá kiêu sa.

Em ơi em, duyên mình thôi đành lỡ. Tôi đi rồi liệu em có buồn không, tôi thầm hỏi muôn vàn lần như thế, vắng bóng tôi liệu em có buồn lòng?

Về tới ngôi nhà ngói phủ rêu với cái sân ọp ẹp, tôi thở dài. Một tỉ cái giá như đổ ầm vào đầu tôi, giá như tôi có một công việc ổn định, giá như những thứ tôi có không phải nụ cười của em, gương mặt của em, mùi hương của em mà thay vào đó là tiền thì tôi đã có thể đến được với em rồi em ơi. Tìm ở đâu một túp lều tranh với đôi quả tim vàng, chỉ với đôi tim ấy thì khó mà sống được. Thế thôi, còn chút ngày ít ỏi tôi chỉ muốn ở cạnh em bình bình an ổn.

Hoa giấy nở rộ trước hiên nhà, trong cơn gió nhẹ vừa lướt qua từng cánh hoa mỏng manh buông cành mà rơi xuống sân. Em đến, mang theo nụ cười như nắng ấm. Tôi ôm lấy em vào lòng, ôi mùi bạc hà quen thuộc của riêng tôi còn có cả những mơ ước về hoa giấy, ôi em tôi ơi... phải thế nào mới thỏa lòng anh đây?

Em cứ cười như không hề hay biết, mặc cho lòng tôi cứ đau xót triền miên. Nay em đến gọi tôi đi hái hoa điên điển, chiếc xuồng nhỏ tôi đưa em ra sông. Sông nước nâu cam cứ nhẹ nhàng mà chảy, tay em ngắt những chùm hoa điên điển vàng rực trên cành lá, nụ cười em còn đẹp hơn cả hoa.

cánh hoa ai đã nhàu nát?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ