Trong phòng không có ánh nến, chỉ có một chút ánh trăng lọt qua khe cửa sổ mở hé.
Tuy bây giờ là giữa hè nhưng ban đêm ở Ly Sơn lại không chút nóng nực, ngược lại có gió núi mát mẻ, từng trận tiếng côn trùng kêu vọng lại.
Lý Diệp đem canh giải rượu đặt lên bàn, nhìn thấy trên mạt đất có một đoàn nằm bẹp, ngồi xổm xuống hỏi: "Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?"
Gia Nhu ngã cú này thật không nhẹ nhưng nàng đã say lợi hại, cũng không cảm thấy đau, chỉ lẩm bẩm nói: "Ngươi mau đỡ ta lên a!"
Lý Diệp sửng sốt một chút, duỗi tay đặt lên vai nàng, nhưng nàng say như chết, mềm oặt ăn vạ trên mặt đất, như thế nào cũng không đỡ lên được. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách bế ngang nàng lên, hướng về phía giường đi tới.
Trong lồng ngực có một đoàn mềm mại không xương. Mấy sợ tóc xõa xuống phe phẩy, như có như không lướt qua mu bàn tay hắn, mang lại chút cảm giác tê tê ngứa ngứa. Hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, tuy rằng sách thượng vàng hạ cám xem qua không ít, nhưng đều là binh thư. Lần đầu tiên trong đời ôm nữ nhân, nguyên bản cũng sinh ra chút tâm tư mơ màng, nhưng nữ nhân kia không may lại là một con ma men, cả người nồng nặc mùi rượu. Hắn thật sự không vui nổi.
Chính hắn cũng không uống rượu, ngày thường cũng vô cùng bài xích mấy kẻ say rượu loạn tính, nhìn thấy đều bỏ mặc, nhưng hôm nay lại không thể bỏ mặc nàng. Nàng muốn uống trộm rượu, hom ấy ở tiệm sách hắn cũng nghe được nhưng không nghĩ tới tửu lượng lại kém như vậy. Lại còn vịt chết mạnh miệng, nếu không phải cuối cùng gục trên án, người khác còn cho rằng nàng có thể uống thêm vài chén nữa.
Lý Diệp tự nhận nhìn người rất chuẩn, tâm tư Thôi Thời Chiếu, hắn cơ hồ liếc mắt một cái đã nhìn ra. Nhưng hắn lại nhìn không ra nữ nhân này. Theo lý thuyết, nàng hẳn là lớn lên trong sự sủng ái, dung túng của cha mẹ, cho nên khi còn nhỏ đã không sợ trời đất, chọc người ta yêu quý. Mười năm sau, tuy thoạt nhìn nàng vẫn tùy tiện như cũ, nhưng trong ánh mắt luôn ngưng một tầng sương tuyết, như người đã đi qua ngàn dặm đường đời. Hơn nữa nàng lại mang theo đoản đao phòng thân, giống như biết nguy hiểm tùy thời sẽ đến.
Hắn rất kỳ quái, mười năm nay, nàng rốt cuộc trải qua cái gì, chuyện gì có thể khiến nàng thay đổi đến như vậy?
Gia Nhu tựa vào lồng ngực hắn, cảm thấy mùi hương trên người hắn thật dễ ngửi, si ngốc mà cười: "Ta như thế nào lại mơ thấy ngươi? Còn tưởng rằng là tên hỗn đản kia." Nàng thò lại gần để ngửi nhiều hơn mùi hương trên người hắn đến khi đầu chui hoàn toàn vào trong ngực hắn. Lý Diệp trong lòng xẹt qua một trận tê ngứa, thấp giọng quát: 'Đừng lộn xộn!"
Gia Nhu mếu máo, nhưng cũng may vẫn còn nghe lời: "Ngươi sinh ra thật đẹp mắt. Thời điểm lần đầu gặp ngươi ở chùa Sùng Thánh, ta đã kinh hoàng rồi. Lại trộm nói cho ngươi biết, ta sống cả đời, liền chỉ thưởng thức diện mạo của hai nam nhân, ngươi là một người trong đó."
Tuổi còn nhỏ mà nói chính mình đã sống cả đời? Lý Diệp bất đắc dĩ mà đem đặt nàng ngồi ở trên giường, cũng không tiếp lời nàng. Nàng đại khái là rượu vào lời ra? Hắn cũng biết là không nên tin lời con ma men này nhưng trong lòng lại rất để ý nam nhân còn lại trong lời nàng.
YOU ARE READING
Tàng Châu
General FictionĐây không phải truyện mình sáng tác, chỉ là bản edit của bộ tiểu thuyết "Tàng Châu" của tác giả Bạc Yên. Nếu có gì chưa hài lòng mong mọi người thẳng thắn góp ý để mình sửa đổi.