Chúng ta cùng quay lại thời khắc Lộ tiên sinh ung dung dụi điếu thuốc đó.
Khi đó vội vã trèo lên kiểm tra giường, Lộ tiên sinh không chú ý đến một việc: Anh không hề dụi tắt được điếu thuốc như mình tưởng.
Anh đi vào phòng tắm, điếu thuốc vẫn cháy âm ỉ.
Anh bế giáo viên Cố đi tới giường, thuốc vẫn tiếp tục cháy.
Đối với giáo viên Cố thì thời gian người đàn ông này giày vò cô dường như dài đến một thế kỉ, nhưng thực ra cũng chỉ có thời gian nửa điếu thuốc mà thôi...
Khi thân thể cô chao đảo như chiếc lá giữa cơn sóng dữ theo nhịp chuyển động của người đàn ông này thì chiếc tủ đầu giường đáng thương cũng rung lên bần bật.
Khi chiếc gạt tàn đặt trên chiếc tủ đầu giường sắp rơi xuống đất, thần trí Cố Thắng Nam vẫn còn nghiêng ngả không ngừng giữa đau đớn và khoái cảm, tiếng rên rỉ lúc có lúc không...
"Ơ... a"
Cùng lúc đó, chiếc gạt tàn rơi xuống sàn nhà không một tiếng động.
Khi điếu thuốc sắp tàn đốt thủng tấm thảm trải sàn, Lộ tiên sinh vẫn còn đang cần mẫn cày bừa trên giường, hai tai không nghe thấy âm thanh nào khác.
Thân thể người phụ nữ này co lại rất thiếu phối hợp khiến động tác của Lộ Tấn trở nên khó khăn. Lộ Tấn không tự chủ được, đè chặt người dưới thân mình xuống, đưa tay nắm cổ chân cô kéo đôi chân dài lên quấn lấy lưng mình để cô triệt để mở ra, thuận tiện cho việc xâm chiếm sâu hơn của mình.
Cố Thắng Nam không chịu được nữa, tay cô kéo chặt mép màn quây. Chiếc màn vì vậy cũng lay động theo, bộ phận buông xuống sàn nhà lắc lư dần tới chỗ ngọn lửa đang leo lét trên tấm thảm.
Lúc khoái cảm tràn tới như nước thủy triều chuẩn bị vùi lấp hai người bọn họ, Lộ tiên sinh chợt khựng lại.
"Mùi gì thế?"
Cố Thắng Nam sửng sốt, cô chăm chú ngửi, vẻ mặt vừa đắm chìm trong mê loạn lập tức dừng hình.
Đó là... mùi cháy khét!
Sau ba giây dừng hình, Cố Thắng Nam đột nhiên đẩy vai anh ra rồi ngồi bật dậy. Con ong đã tỏ đường đi lối về, Lộ tiên sinh cúi đầu nhìn cậu em đột nhiên bị lạnh nhạt, ngẩng đầu lại thấy người phụ nữ này đã chuẩn bị xuống giường. Lộ Tấn nhanh tay nhanh mắt định kéo cô lại bất chấp mọi chuyện, không ngờ tay mình còn chưa tóm được cô, Cố Thắng Nam vừa đặt chân xuống nền nhà đã "A" một tiếng nhảy vội lên giường: "Thảm cháy rồi!"
Ánh mắt Lộ Tấn lập tức căng thẳng.
Cố Thắng Nam luống cuống tay chân định lôi màn lên, lại phát hiện đã quá muộn, màn cũng đã bắt lửa. Cô hoảng hốt vội buông tay khiến chiếc màn lại buông xuống lần nữa.
Lộ Tấn nhìn cô loay hoay không biết làm sao, nhíu mày suy nghĩ nửa giây rồi đột nhiên đưa tay kéo cô tới.
Cố Thắng Nam gỡ tay anh ra: "Chẳng nhé lúc này mà anh vẫn còn muốn tiếp tục..."
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông này đã lấy khăn tắm quấn người cô lại, một giây sau cô đã bị anh bế lên đi tới chỗ sofa.
"Em cứ ngồi yên ở đây, càng giúp càng lộn xộn".
Cố Thắng Nam liếc anh một cái, thấy anh nghiêm túc như đang sai bảo một thuộc hạ. Cố Thắng Nam lại nhìn chiếc khăn tắm quấn quanh người anh, lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình đã bận rộn một hồi mà trên người không có một mảnh vải, cô vội vã quấn chặt chiếc khăn tắm trên người mình.
Lúc Cố Thắng Nam ngẩng đầu lên lần nữa, cho rằng mình sẽ nhìn thấy người đàn ông này đang nhanh chóng lao vào phòng tắm xách một xô nước ra rồi dũng cảm xông vào cáu hỏa, nhưng...
Người đàn ông này lại ung dung ngồi bên mép giường, ngay bên cạnh chiếc màn đã bắt lửa khá to, hết sức bình tĩnh nhìn lửa cháy, sau đó...
Cầm lấy bao thuốc anh đặt trên chiếc tủ đầu giường!
Lập tức lại rút ra một điếu thuốc và châm lửa!!
Sau đó ung dung hút một hơi!!!
Cố Thắng Nam đứng bật dậy bước tới: "Anh điên rồi à? Lúc này còn..."
Anh bình tĩnh liếc nhìn cô rồi đột nhiên giật cả chiếc màn rơi xuống.
Thấy anh vẫn ngậm điếu thuốc, tiện tay ném chiếc màn vừa rơi xuống sang bên cạnh rồi lại ngậm thuốc đứng cạnh giường, Cố Thắng Nam cảm thấy người đàn ông này đã điên rồi. Trông chờ người khác không bằng trông chờ chính mình, Cố Thắng Nam vội quay đầu chạy vào phòng tắm.
Chạy được một bước, hai bước, ba bước...
Bên tai Cố Thắng Nam chợt vang lên tiếng nước ào ào.
Thiết bị tự động cứu hỏa phun khắp nơi, nước bắn tung tóe đầy phòng, thậm chí còn bắn cả lên mặt Cố Thắng Nam đứng bên cửa phòng tắm.
Hình như vừa rồi Lộ Tấn giơ điếu thuốc lá lên thẳng thiết bị cảnh báo cháy trên trần nhà nên thiết bị mới tự khởi động.
Cố Thắng Nam lau nước trên mặt rồi nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông của cô đang đứng hiên ngang dưới vòi nước như Chúa cứu thế và nhìn, vừa ngạo mạn vừa bình tĩnh.
"Tít tít tít!" Tiếng cảnh báo vang vọng bên tai, nhưng dường như Cố Thắng Nam lại tìm được bến cảng tránh bão an toàn trong ánh mắt bình thản của người đàn ông này.
***
Diện mạo anh lúc này còn khiến mắt cô mông lung hơn cả hơi nước mờ mịt, Cố Thắng Nam đứng lặng trước của phòng tắm, trái tim cô như sắp tan ra thành nước.
Lửa đã tắt, nhưng thiết bị cứu hỏa vẫn đang cần mẫn làm việc. Tiếng hú chói tai của thiết bị cảnh báo cũng vẫn chưa dừng lại. Cô đưa mắt nhìn anh đi xuống giường, đi đến gần cô.
Lộ Tấn giúp cô gạt mái tóc rơi bời ra sau lưng, thuận tay nâng mặt cô lên, ngón tay cực kì dịu dàng. Cố Thắng Nam nghe thấy tiếng chính mình hỏi anh: "Anh định làm gì vậy?"
Anh khẽ mỉm cười: "Tiếp tục..."
Cố Thắng Nam nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhìn hình bóng mình trong mắt anh càng ngày càng gần...
Anh lại cúi xuống gần môi cô, chuẩn bị cho một nụ hôn tiếp theo.
Cố Thắng Nam không cầm được nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc này...
"Cộc cộc cộc!" Tiếng gõ cửa rất mạnh cắt ngang hành động của họ.
Lộ Tấn lập tức than một tiếng, ngán ngẩm ôm trán: "Chắc chắn là nhân viên khách sạn".
Tiếng gõ cửa càng ngày càng lớn, mắt Lộ Tấn sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi người phụ nữ này một hồi lâu, cuối cùng vẫn không cam lòng thu ánh mắt lại, định đi vòng qua người cô ra mở cửa.
Nhưng chân anh còn chưa bước đi, cổ tay anh đã bị Cố Thắng Nam giữ chắc.
"Mặc kệ bọn họ"! Giáo viên Cố nói cực kì hào hùng, nói xong, cô kiễng mũi chân hôn anh nồng nhiệt.
***
Khách sạn Tử Kinh.
Mười hai giờ trưa, chính là thời điểm bận rộn nhất của bếp sau. Phó giờ đang điều hành công việc thay Cố Thắng Nam xin nghỉ. Các nhân viên vẫn cảm thấy dường như thiếu gì đó, công việc không được xuôi chèo mát mái như mọi ngày.
Chuyên gia tọc mạch Loa Phóng Thanh đương nhiên không bỏ qua cơ hội mượn đề tài này để tiếp cận mấy cô bé mới vào thử việc: "Em có biết vì sao hôm nay giáo viên Cố không đi làm không?"
Cô bé đang bận thêm hương thảo vào món canh đặc, rõ ràng không muốn để ý đến đối phương cho lắm: "Không biết".
Loa Phóng Thanh lập tức đắc ý nói tiếp: "Nghe nói chị ấy đã xin phép giám đốc bộ phận ăn uống, hình như là trong nhà có việc gì đó".
"Vậy à?"
"Thế em có biết..." Loa Phóng Thanh vừa nói tới đây, giọng nói đang cố hết sức tỏ ra thần bí đột nhiên biến thành một tiếng kêu thảm: "Á..."
Thì ra là Dư sư phụ đã tóm tai Loa Phóng Thanh để lôi cậu ta về rửa bát.
"Ôi ôi ôi, Dư sư phụ, bác buông ra đi! Tai cháu sắp đứt rồi đây này!" Loa Phóng Thanh vừa đi vừa kháng nghị.
Dư sư phụ không hề nhân nhượng: "Tán tỉnh nhân viên mới trong giờ làm việc đúng không? Tối nay hết giờ làm ở lại quét dọn nhà bếp!"
Bên này, Dư sư phụ vừa lôi Loa Phóng Thanh về khu rửa bát, bên kia một trưởng nhóm nhân viên nhà ăn vội vã đẩy cửa đi vào: "Dư sư phụ, giáo viên Cố còn chưa đến làm à?"
Dư sư phụ buông tai Loa Phóng Thanh ra, quay lại thấy là trưởng nhóm nhân viên liền mỉm cười hỏi: "Đúng vậy, có chuyện gì thế?"
"Thế thì làm thế nào? Có một vị khách gọi đích danh cô ấy".
Qua vẻ mặt cực kì khó xử của nhóm trưởng có thể dễ dàng đoán được vị khách mà cô nói là một nhân vật khó chơi cỡ nào.
Lúc này người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ngay ngắn chính giữa phòng ăn đang trợn đôi mắt đẹp nhìn nhân viên phục vụ trước mặt: "Tôi đã nói rồi, tôi phải tìm bếp trưởng bếp Tây Cố Thắng Nam của các cô..."
"Nhưng..."
Nhân viên vừa nói tới đây đã bị vị khách xinh đẹp này ngắt lời: "Không nhưng gì hết, không gặp cô ấy thì tôi sẽ không đi".
Vẻ mặt nhân viên rất khó coi, các thực khách bàn khác lại háo hức ngồi nhìn, vì mặc dù vị khách này cực kì ngang ngược nhưng ngoại hình lại rất đẹp, kết quả là ngay cả màn làm khó nhân viên phục vụ cũng trở nên rất đáng xem.
Nhưng chỉ chốc lát sau những thực khách này đã không cười được nữa, bởi vì người phụ nữ này khẽ ngước mắt lên ra hiệu, hai người vạm vỡ ngồi bàn bên cạnh cô đột nhiên đứng dậy và bắt đầu xua đuổi khách khứa trong phòng.
Lúc các nhân viên bảo vệ chạy tới thì khách khứa đang ăn uống cơ bản đều đã bị đuổi đi, mấy người khách vừa định vào ăn nhìn thấy nhân viên bảo vệ giằng co với hai gã vạm vỡ cũng đều quay đầu đi mất.
Trong toàn bộ quá trình này, người phụ nữ trẻ tuổi đó vẫn khoanh tay ngồi yên tại chỗ. Bảo vệ và hai gã to con cô dân tới lời qua tiếng lại càng ngày càng lớn, giám đốc bộ phận ăn uống đứng bên cạnh bàn cô nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng tất cả mọi thứ này đều không hề ảnh hưởng gì đến cô ta.
Hình như cô ta không hề cảm thấy mình làm như vậy có gì sai: "Anh nói với Cố Thắng Nam là Lê Mạn đang tìm cô ta. Thực ra tôi cũng không muốn làm khó cô ta, mặc dù tôi biết bố cô ta đã đánh bị thương Lộ Tấn của tôi, nhưng chỉ cần cô ta trả lại Lộ Tấn cho tôi thì tôi có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện".
Có lẽ vị tiểu thư này xem nhiều phim xã hội đen quá rồi, không hiểu cô ta đang nói gì nữa. Giám đốc ăn uống đứng bên cạnh bàn bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiểu thư Lê Mạn, không phải chúng tôi không giúp cô mà hiện nay chúng tôi cũng không liên lạc được với bếp trưởng Cố. Hay là cô cứ..."
Đúng lúc này, phòng ăn đang ồn ào chợt trở nên yên tĩnh.
Giám đốc không nhịn được ngước mắt xem tình hình xung quanh.
Một giây sau, giám đốc cũng tắt tiếng theo.
Lê Mạn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn giám đốc, cùng lúc đó, một tiếng bước chân chững chạc vang lên bên tai cô ta.
Lê Mạn nhíu mày, lập tức quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đang đi thẳng đến chỗ cô ta.
Người đàn ông xa lạ này nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn Lê Mạn, Lê Mạn nghe thấy giám đốc bộ phận ăn uống chào người nọ: "Tổng giám đốc Trình!"
Người đàn ông này có một khuôn mặt hiền lành vô hại, Lê Mạn liếc nhìn anh ta với vẻ hơi khinh thường: "Anh là sếp của bọn họ à?"
Anh ta mỉm cười gật đầu.
Lê Mạn có thể đoán được người đàn ông này sẽ nói với mình những gì, đại loại chính là giọng điệu "Chào tiểu thư, mặc dù chúng tôi vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc phục vụ khách hàng là thượng đế, nhưng nếu cô còn tiếp tục cố tình gây sự như vậy thì chúng tôi đành phải gọi bảo vệ đưa cô ra khỏi khách sạn và liệt tên cô vào danh sách đen của khách sạn". Tuy nhiên...

BẠN ĐANG ĐỌC
SỔ TAY HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG ĐÀN ÔNG
RomanceThứ gọi là đàn ông có ăn được không? Có ngon không? Ăn nhiều có nghiện không? Không ăn được có ngứa ngày khó chịu không? Bị người khác ăn mất có đau lòng không? Bất kể bạn đã có bạn trai hay chưa, bạn có tin chắc rằng mình hiểu họ - người được Thượn...