CHAP 11

132 24 0
                                    

Gạt bỏ hết tất cả phiền muộn xảy ra những ngày qua. Những cảm xúc sợ hãi, lo lắng cứ trồi thụt trong tim, khiến mình hiểu ra nhỏ Hiền không biết từ bao giờ đã là một phần rất quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình. Cuộc sống trước kia của mình vốn dĩ êm như một cuộn len, bình thường và yên ổn, rồi nhỏ Hiền như một con mèo, luôn cào cấu và làm cuộn len rối tung rối mù lên. Nhưng nếu chẳng có nhỏ, mình sẽ chẳng có những bực tức, chẳng có những giận hờn, căm ghét, sợ hãi, lo lắng,... Mình chẳng có gì cả ngoài cái thời gian biểu lập đi lập lại như đống gạch. 
Lấy hết dũng cảm mình gọi điện cho bố.
- A lô. 
- Bố ơi, con Kỳ đây. 
- Bố nghe! 
- Bố cho con mượn một khoản tiền được không?
- Bao nhiêu? 
- À... Năm mươi triệu được không bố? 
- Có chuyện gì xảy ra với con thế Kỳ? Tập tành bạn bè ăn chơi cá độ gì à? 
Lúc này mình chẳng thể nín được nữa, tay cầm điện thoại mà người run bắn lên. 
- Bố ơi, bạn con bị tai nạn, đang nằm trong viện, mẹ cho con có vài trăm. Con không có tiền trả viện phí.
- Cho bố địa chỉ. 
Nhắn tin cho bố xong, mình chạy lại phòng cấp cứu. Nhỏ Hiền đã được băn bó và chuẩn bị chuyển sang phòng hồi sức. May quá nhỏ không chết. Nhỏ mà chết không hiểu mình sẽ thế nào nữa. Đối mặt với bao nhiêu câu hỏi chất vấn, rồi lên đồn công an, rồi hằm bà nhằng cả. Nhất là cuộc đời mình sẽ sống trong ám ảnh mà không thoát ra được. 
Bố đến bệnh viện sau cuộc gọi của mình khoảng hai mươi phút, cùng với số tiền mình hỏi mượn. Nhìn thấy bố mà mình nhẹ nhõm và yên tâm quá. 
- Số tiền này rất lớn, bệnh viện đòi viện phí cao thế à Kỳ? 
- Không ạ, con muốn cùng bạn con đi đâu đó chơi vài hôm. 
- Con với bạn ấy... À không! Con thích bạn ấy à? 
Mình im lặng, chẳng biết trả lời thế nào nên hỏi bố cái khác: 
- Bố biết nơi nào có thể khiến người ta chạy trốn nỗi buồn không?
- Con đưa bạn con vào Đà Nẵng ngắm cầu sông Hàn xoay đi, bác nhà mình làm ở trạm bảo vệ bên cầu đấy. Để bố gọi bác trước cho! 
- Dạ... 
- Và nhớ thuê hai phòng nghỉ nhé! 
Bố lại cười, cười gian nữa chứ. Bố cứ vậy hoài à. Nhiều lúc ghét thật đấy. 
- Bạn con là con gái, bố cứ ghẹo con hoài. 
- Bố biết, nhưng con gái bố, bố hiểu mà! 
Bố lại cười rồi vỗ vỗ vai mình. Bố hiểu là hiểu gì? Bố biết gì sao?  
... 
Đưa nhỏ Hiền về, mình không dám để nhỏ bước chân về nhà nhỏ lần nào nữa. Đóng chặt cổng, dắt nhỏ lên phòng mình. Nhỏ cũng ngoan ngoãn, lũn cũn đi theo không cãi mình một câu, không ương bướng phản đối gì hết.
Ấn nhỏ ngồi xuống giường, mình ngồi cạnh nhỏ, xoay người nhỏ ra phía mình, nhìn nhỏ nghiêm túc nói chuyện. 
- Chị bảo Hiền cái này. 
- Ờ... Nói đi. Nghe đây. 
- ... Ờ, bỏ học vào Đà Nẵng chơi với chị đê. Hê hê 
- Khiếp! Nhìn mặt khả ố dã man. Vào đấy làm gì? 
- Vào ngắm cầu xoay, nha nha! Cả đời chưa được nhìn cầu sông Hàn xoay bao giờ. Đi nha! 
Nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi thỏ thẻ:
- Thế Kỳ ôm theo thùng mèo đi nha! Để nó ở nhà ai chăm? 
- Cái gì? Đã đi chơi còn đem theo mèo? 
- Không thì thôi, ở nhà! 
- Ờ được. Đồ khùng. Nhìn nhỏ chị thấy ghét. 
- Hê hê... 
Không biết nhỏ còn đau không. Ngoài vết thương ở đầu, còn chân tay cũng bị bầm tím xước xát khắp nơi. Mà mình có khác nhỏ đâu. Thương tật khắp người, rải đều từ đầu đến chân. Chẳng hiểu nổi hai đứa mình nữa, mai phải nhờ mẹ đi xem bói xem mình và nhỏ có phải khắc tinh không mà từ hồi chạm nhau, hết đứa này đến kia gặp chuyện, mình mở tủ lấy quần áo ra đi tắm. Nếu mang theo mèo thì không đi máy bay được, mai phải ra đi tàu. Nhỏ Hiền lúc nào cũng rắc rối hết. Lại thấy ghét rồi đấy. Khéo bà lại không đưa đi chơi, cho ở nhà gặm buồn giờ. 
Nói thì nói vậy chứ ngày hôm sau tại ga tàu, có một con bé quấn băng ở đầu, đi cùng một đứa lớn đầu tập tễnh ôm theo thùng mèo con, vừa đi vừa nói chuyện cãi nhau loạn xị ngậu. 
Người mình yếu quá nên mệt và say tàu suốt. Nhỏ Hiền khỏe như một con trâu, mình say tới mức dựa đầu vào vai nhỏ ngủ mà thỉnh thoảng nhỏ lại đứng phắt dậy ngắm cảnh bên cửa sổ làm mình ngã dúi dụi. Hết biết. Đi tàu vừa đau đầu vừa ê mông, không biết lũ mèo có chịu được không nữa, vào đến Đà Nẵng cả lũ lăn quay ra chết thì hết vui. 
Xuống tàu, nhỏ Hiền ôm mỗi thùng mèo, để lại cho mình hai va li đồ đạc. Gì chứ, ít ra cũng chia sẻ cho nhau chứ? Chân mình thì đau, cứ thế này thì mình phải suy nghĩ lại chuyện tình cảm với nhỏ thôi. Con người không biết chia sẻ, ứ thèm yêu. Đang nghĩ thì nhỏ quay lại, nhìn thấy mình nhăn nhó chắc cũng nhận ra mình đau với mệt, nhỏ chạy lại kéo một vali giúp mình. Đấy, ít ra cũng phải thế. Bắt taxi đến khách sạn. Thi thoảng ngó nhỏ mà thấy tủi thân bỏ mẹ. Nhỏ chẳng để ý tới mình, chỉ chăm chú đến cảnh vật Đà Nẵng, hình như cả đời chưa được đi đâu. 
Vào khách sạn thuê phòng, lễ tân nhìn mình ái ngại. Vô duyên. Mình tuy nhỏ con như học sinh cấp 2 nhưng cũng làm gì đến nỗi. Đưa chứng minh thư ra mà còn dò xét kểu mình mượn chứng minh thư của mẹ. Quay ra chẳng thấy nhỏ Hiền đâu, tìm mãi mới ra nhỏ đang chơi bên cạnh bể cá. Bực quá! Đã thế thuê một phòng cho biết tay. 
Mang đồ vào phòng, nhỏ cũng chẳng hỏi thuê một phòng hay hai phòng. Hình như nhỏ mặc định là ở chung phòng với mình hay sao ấy, mà là con gái với nhau đâu có gì phải ngại. Lục quần áo vào tắm, mình say tàu xe nên nôn mấy lần, mùi chua phát kinh. Vừa tắm vừa nghĩ về nhỏ Hiền. Chẳng hiểu nhỏ nghĩ gì nữa. Có lúc thấy nhỏ thông minh, có lúc lại thấy nhỏ ngố, lúc thì ghê gớm, lúc thì đáng thương, lúc thì chẳng đoán được luôn. Mà rủ đi chơi đi ngay, thấy người ta thuê một phòng cũng không nói gì. Con người gì dễ dãi quá vậy. Không sợ đang đêm mình lên cơn, làm hại nhỏ à? Nghĩ một hồi cũng chẳng tìm được lời giải đáp nào đúng. Mà không biết cái thành phố này có gì vui mà bố bảo đưa Hiền đi vào đây trốn nỗi buồn. Có phải mỗi Hiền cần trốn đâu. Mình cũng cần, cần trốn khỏi nhiều thứ lắm. 
Tắm xong đã thấy nhỏ Hiền nằm co quắp trên giường, ngủ tít thò lò. Mình lục vali lấy túi thức ăn cho mèo rồi đổ sữa cho chúng ăn. Tội. Mới mở mắt đã dứt mẹ. Có lẽ nhỏ Hiền thương nên mới nhận nuôi. Kéo rèm cửa sổ lại cho nhỏ ngủ, mình cũng thấy mệt quá trời. Ngoài trời thì đang mưa nhỏ, đi chơi chán nhất gặp mưa. Bụng kêu ọc ọc mới nhớ ra hai đứa chưa ăn gì. Giờ gọi nhỏ dậy ăn sợ nhỏ tát nở hoa đỏ trên mồm. Thôi kệ vậy. Uống hộp sữa rồi nằm ra giường với nhỏ. Nằm nhìn nhỏ hồi chán, chẳng biết làm gì, kéo cái chăn đắp cho mình và nhỏ. Muốn ôm nhỏ quá, nhưng mình chưa nói lời gì để ràng buộc mình với nhỏ cả. Liệu ôm có bị sao không? Lỡ nhỏ dậy la ầm lên mình lợi dụng hay giở trò thì nhục mặt. Thôi, lại kệ. Lạnh quá! Nằm sát vào nhỏ, ôm nhỏ vào lòng. Nhỏ khẽ cựa người rồi ngủ tiếp. Nghển cổ lên thấy lũ mèo ở góc phòng cũng đã ăn xong và ôm nhau ngủ, thấy giống trong giấc mơ của mình quá. Mình và nhỏ với lũ mèo, ở một góc nào đó của thế giới, tự sưởi ấm và lấp đầy. 
... 

Tỉnh giấc, thấy nhỏ Hiền đang chống tay nằm ngắm mình ngủ. Chẳng hiểu sao mình cảm thấy bản thân vừa ngủ một giấc ngon nhất từ trước đến giờ, chẳng hề mộng mị hay giật mình hốt hoảng như thường ngày. 
- Tỉnh rồi hả? 
- Chưa, chị ngủ tiếp đây. 
Vừa quay ra chỗ khác thì nhỏ cấu mình một cái đau điếng. 
- Hiền làm cái quái gì thế? 
- Cấu! Sao không? 
Ờ, nói thế rồi còn sao được nữa. 
- Chị cấu lại đó!
Nhỏ Hiền cười rồi nhảy xuống giường ra góc phòng chơi với lũ mèo. Mình cũng ngồi dậy mở rèm cửa, ngoài trời hơi tối. Đứng đó ngắm cảnh, lúc này mới cảm thấy thành phố đẹp ghê, cảm giác yên bình khó tả. 
- Đi ăn nha! - nhỏ vừa nghịch lũ mèo vừa nói. 
- Bảo lũ mèo hay chị đó? 
- Không đi thì tui đi một mình. 
Thấy ghét, mình ngồi lườm nhỏ muốn lọt tròng con mắt, lườm mà lườm lén chứ có dám lườm thẳng mặt đâu. Nhỏ tát cái thì mồm sưng như quả bóng. 
Vẫn cái thái độ vênh váo. Thay quần
áo rồi đi cùng nhỏ, nhỏ hôm nay mặc váy trông xúng xính như trẻ con. Nhìn nhỏ xinh thế mình cũng thấy thích thích. Nhỏ tự nhiên nắm tay mình như đôi yêu nhau từ kiếp trước ấy. Thấy ngại ngại. Mình cũng không biết Đà Nẵng có món gì ngon nữa nên mặc kệ nhỏ dắt đi đâu thì đi. Chắc nhỏ tìm hiểu trên mạng trước rồi. Thấy từ lúc vào đây nhỏ háo hức với thích thú lắm. 
Nhỏ dẫn mình vào một quán bánh tráng thịt heo. Thấy người ta cho thịt thì ít mà cho đĩa rau sống to như cái mâm, không hiểu ăn kểu gì. Nhỏ cuộn bánh cho mình ăn, nhìn thành thục lắm. Lần đầu được người nào đó ngoài mẹ làm đồ cho ăn, tay mình run làm nước chấm bắn tứ tung ra bàn. Đang ăn thì có bác gì đó đi tới, tét vào vai nhỏ Hiền một cái. 

- Trời ơi con bé này, từ lúc chuyển đi chẳng thèm gọi điện hỏi thăm lấy một lần
- Dạ! Con chào bác Nga! 
Nhỏ nói chuyện với người phụ nữ lạ ấy một hồi. Mà trước khi tới gần nhà mình thì nhỏ sống ở Đà Nẵng à? Hèn gì cứ tung tăng như ở nhà. Mà biết roc Đà Nẵng rồi sao lúc mình rủ đi chơi không bảo mình đưa đi chỗ khác? Kế hoạch đưa nhỏ trốn nỗi buồn thất bại lần một. 
- Hai đứa bây con gái con lứa đi từ Bắc vô Nam không sợ gì hả? 
- Người ta không sợ con thì thôi chứ con nào sợ ai đâu bác! - nhỏ vênh mặt nói. 
Bác ý cười một cái rồi quay sang mình. 
- Nhỏ này, bạn con Hiền à?  
Bác ấy vỗ vai mình cái đét, cảm tưởng như vai nở hoa luôn. 
- Dạ... Hmm... Dạ là người yêu của Hiền ạ! 
Bác ý mở to mắt có vẻ ngạc nhiên lắm. 
- Ah! Bác không có ý gì, nam nữ gì thương nhau chả được, miễn là con người. Chỉ sợ bố mẹ chúng mày cấm cảng thì khổ! 
Mình không biết nói gì, còn nhỏ Hiền cứ cười xua tay với bác ý hoài. Mình chẳng biết làm gì nên cứ ngồi ăn nốt miếng bách cuốn nhỏ Hiền làm cho. Mà công nhận bác gái này dễ thương kinh khủng. Không ở lại phía sau với cái định kiến chỉ nam nữ mới yêu nhau được. 
Bác gái đi rồi, mặt mình hằm hằm với nhỏ Hiền. Giả bộ vậy thôi, chứ nhỏ cuốn cho thêm cái bánh nữa lại dịu ngay. 
- Này, sống ở đây rồi sao không nói chị đưa chỗ khác chơi? 
- Không, muốn về thăm lại nơi tui đã sống. Chắc cả đời tui không được về đây nữa. 
- Sao lại cả đời? Hiền thích thì cứ cuối tuần chị đưa Hiền về đây chơi. 
- Thôi đi, kiếm tiền nuôi thân chưa được đâu ra tiền lo cho tui vui. 
- Chị xin bố. 
- Vớ vẩn, xin bố cả đời à? 
Ừ nhỉ, mà lần này về chả biết xoay tiền đâu ra trả cho bố. Số tiền to như con bò. 
- Thế nhỏ được nhìn cầu sông Hàn xoay chưa? 
- Nhìn chán rồi! 
Hic. Kế hoạch thất bại lần hai! Chán không còn gì để nói. Nhỏ làm mình tuột hết cảm xúc. 
- Đi về nhà, chị ứ muốn ở đây nữa! 
- Ơ, Kỳ bị khùng hả? 
- Ờ khùng đấy... Ơ mà nhỏ được đứng trên cầu lúc nó xoay chưa? 
- Chưa, người ta có cho đâu mà đứng. 
- Chị cho. Thế đêm nay ra xem cầu xoay nhá! 
Nhỏ nhìn mình cười, cuốn thêm cho mình cái bánh nữa. Mình nhắn tin cho bố xin số bác. Hy vọng kế hoạch không thất bại lần nữa. 
--------------------

[ Chuyển Ver/ Seulrene ] NHÀ NÀNG Ở CẠNH NHÀ TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ