Tại Hưởng đang nguy kịch!
Tại Hưởng...
"Quốc nhi, con làm sao lại căng thẳng?"
Mẹ Chính Quốc - Tống Hoa đang rất khó hiểu. Vì cớ gì một cuộc điện thoại liền làm con trai bà trở nên lo lắng như vậy?
Chính Quốc mím chặt môi, đại não nổ tung, trong đầu cậu hiện tại chẳng có gì ngoài câu nói vừa rồi của Chí Mẫn. Thời tiết ở Anh rất lạnh nhưng cậu lại lo lắng đến đổ cả mồ hôi hột, Chính Quốc tựa như quên cả thở.
Nhưng cậu phải làm sao đây? Không trở về được mà ở lại cũng không phải cách tốt.
Lỡ như...
Chính Quốc lắc đầu xua tan đi suy nghĩ tiêu cực vừa lướt qua, chưa bao giờ cậu lo sợ mất hắn như vậy.
Nhưng trái tim này, chẳng phải đã quyết tâm từ bỏ,chẳng phải đã một mực cự tuyệt hắn, còn..
Tôi sẽ đồng ý nếu anh thử chết một lần đấy!
...
"Mẹ à.."
Chính Quốc vừa cười không bao lâu mắt đã lại đổ lệ, chân tay thêm phần run rẩy.
Tống Hoa thấy con trai hoảng hốt như vậy cũng không khỏi sốt sắng, bà rời giường tới bên cậu.
"Quốc nhi, nói mẹ nghe?" vừa nói vừa cầm chặt đôi bàn tay đang run rẩy liên hồi của Chính Quốc.
Chính Quốc không đứng vững nữa ngã quỵ xuống sàn. Hai tay ôm mặt thút thít khóc.
"Mẹ ơi con hại chết người rồi, hại chết người con yêu rồi mẹ ơi.. Tại Hưởng.."
"Tại Hưởng làm sao? Con nói rõ xem nào..." nhắc tới cái tên ấy bà lại nhíu mày, thằng bé đó quả thật rất quan trọng đối với con trai bà.
"Anh ấy vì đuổi theo con mà gặp nguy kịch rồi, không biết sống chết ra sao, con đúng là thứ xui xẻo.."
Chính Quốc ôm chầm lấy mẹ, khóc oà lên. Tay áo bị bấu đến nhăn nhúm. Tình cảnh thảm thương vô cùng.
Khoảnh khắc vừa nghe tin cậu chỉ muốn lập tức về nước, chạy tới bên cạnh Tại Hưởng thôi.
Nhưng Chính Quốc biết rõ cậu không về được, gia đình biết chuyện của bọn họ, trước đây ngăn cấm thì bây giờ cũng không thay đổi đâu. Tại sao tất cả quyết định của cậu đều đem lại sự hối hận, ngày hôm ấy lẽ ra không nên sống lại, lẽ ra không nên gây ra thương tổn cho bao người nữa. Tại Hưởng ơi em phải làm sao đây, tại sao nói nguy kịch liền nguy kịch chứ.
Chính Quốc sai rồi, khoảng cách không gian không làm cậu ngưng nhung nhớ hắn được, cả thảy, cả thảy ký ức về hắn cậu đều muốn giữ lại. Chỉ cần Tại Hưởng sống, cậu nguyện ý đánh đổi tất cả.
Nhưng hình như, cả cơ hội được gặp lại còn không có nữa..
Thà anh cứ ghét em đi, cứ mắng em đi, không yêu em cũng được, hận em cũng được, yêu em cũng được. Chỉ cần anh còn tồn tại thôi Tại Hưởng.
Căn phòng rộng lớn bao trọn tiếng khóc bi thương của Chính Quốc. Cậu khóc cho hắn, khóc cho bản thân mình, khóc cho kiếp người ngang trái, khóc cho hoàn cảnh khắc nghiệt, khóc cho tình yêu đứt đoạn này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chính Quốc còn yêu tôi không? - taekook/vkook
Fanfiction"Làm ơn hãy trả lời có.." Trùng sinh nhé!!!!! @bwgoo019 Cảm ơn cậu vì đã dừng lại ở đứa con tinh thần của tớ trước hàng triệu tác phẩm xuất sắc khác. Tớ bắt đầu với những con chữ đầu tiên trong "CQCYTK" vào giữa năm 2018 nên hãy thông cảm cho tớ nếu...