Chương 1252: Tuân lệnh, Darling (9)

155 11 1
                                    

Minh Thù đang chuẩn bị đánh Y Tích một trận, lại bị Lục Ngưng giữ lại, mặt mày mệt mỏi nói: "Được rồi."

"Được rồi?" Minh Thù phất tay cô ra nói: "Tôi nghĩ cô lầm rồi, đây việc riêng của tôi và cô ta, không có liên quan với cô, tôi chính là muốn đánh cô ta thôi."

Lục Ngưng: "..."

Y Tích thần sắc kinh hoảng: "Cô muốn làm gì, tôi nói cho cô biết, cô mà dám làm gì tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

"Vậy thật tốt quá, cô không bỏ qua tôi tôi càng vui vẻ."

"..." Mắc bệnh tâm thần hả!

Trong con ngươi Y Tích là hình ảnh nắm tay dần tiến gần.

Minh Thù đánh Y Tích xong, liền ném cô ta ra ngoài, đặt mông ngồi xuống mặt đất, mở mì gói ra ăn.

Vừa vặn chín.

Lục Ngưng: "..."

Ban Lan: "..." Chuyện gì đang xảy ra, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi ở đây làm gì?

Lục Ngưng nhìn về phía cửa, bên ngoài truyền đến một ít thanh âm, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Cô suy sụp ngồi xuống đất, duỗi tay lau mặt.

"Chị Lục Ngưng..." Ban Lan nhỏ giọng gọi một tiếng, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì chứ?

Lục Ngưng mất một lúc lâu mới thuật lại hết sự tình, biểu tình Ban Lan từ khiếp sợ dần chuyển sang phẫn nộ.

"Em nói là thấy chị, Y Tích còn bảo em nhìn nhầm, thực xin lỗi chị Lục Ngưng."

Ban Lan khẩn thiết nói xin lỗi.

Lục Ngưng lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Không liên quan đến em, là chị cứu lầm người."

Không nghĩ đến lúc ấy Ban Lan cũng có mặt, cô ta còn gạt Ban Lan.

Xem ra cô ta đã hạ quyết tâm phải rời đi.

"Vậy nên đừng cứu loạn người." Minh Thù húp một ngụm nước: "Không cẩn thận liền bị cắn, đau nhiều còn lãng phí lương thực."

"Cô ta... Sao lại kì quái như vậy chứ." Lục Ngưng lẩm bẩm: "Tôi đối xử với cô ta không tốt sao? Tôi chỉ muốn đến Tây Thành, cô ta lại muốn hủy diệt tôi độc ác như vậy?"

Chuyện này dường như là đả kích cực lớn với Lục Ngưng.

Cô đã sống chung với Y Tích một thời gian, cô vẫn luôn thấy Y Tích chỉ là có một chút kiêu ngạo thôi, chứ bản tính thì thực chất không xấu.

Minh Thù ăn xong mì gói, thấy Lục Ngưng vẫn còn đắm chìm trong u buồn, ngay cả Ban Lan cũng không khác lắm, liền lặng yên rời đi.

_

Thoát khỏi toà nhà lộn xộn, Minh Thù bước trên con đường lồi lõm của hẻm Hoa Nghệ mà trầm tư.

Cô trở về thế nào đây.

Thời gian này trong ngày, đến một sinh vật sống ở Đông Thành còn khó thấy.

Rời hẻm Hoa Nghệ, đường phố bằng phẳng hơn không ít, Minh Thù nhìn quanh bốn phía, không thấy có người, cô liền lấy ra một chiếc xe từ không gian.

[Edit/Drop] Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ