Chương 4: Rác Rưởi

4.9K 500 95
                                    

Vô vị...

Tẻ nhạt....

Đây là chính là cảm nhận của Tsuna đối với cuộc sống mới, ngoài tăng cường sức khoẻ cho bản thân thì là đến lớp đối diện với vài lời châm chọc, về nhà hết bị phớt lờ coi là người vô hình thì miễn phí thêm vài ánh mắt không mấy tốt lành hướng đến.

Ngày dài cứ như vậy trôi qua làm hắn ẩm mốc hết người, nó còn nhàm chán hơn những ngày tháng làm boss ở kiếp trước. Ít nhất...còn có bọn họ...

Tsuna nghĩ đến đây thì cúi đầu che dấu đi biểu cảm khác lạ của bản thân. Nhiều lúc hắn thấy thật bất lực với bản thân, cứ hở một tí lại nghĩ đến bọn họ, nhưng nghĩ đến thì nghĩ đến còn hoài niệm thì vẫn hoài niệm. Hắn biết có lẽ sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nhau lần nữa, mà có gặp thì đối mặt với nhau ra sao? Trong khi người tự đưa ra kết cục kia là hắn, bọn họ không hận hắn là may lắm rồi.

Tsuna thở dài, đứng dậy quyết định ra khỏi nhà đi đâu đó cho khuây khoả tâm trạng.

Cạnh!

Đóng lại cánh cửa, Tsuna hít thở vươn tay vặn mình một cái. Hài lòng gật đầu rồi bước đi.

Đáng tiếc ra cho Tsuna là ra ngoài không xem giờ giấc, mới đi chưa được một lát đã đụng vào hai thân ảnh quen thuộc.

"Kufufu~ ai đây?", người con trai có chỏm tóc kỳ lạ với đôi đồng tử khác màu, hắn cái kia thâm trầm khuôn mặt cho thấy tâm tình của hắn cực kỳ không tốt khi nhìn thấy Tsuna.

Bên cạnh hắn người con gái với mái tóc y hệt, bịt một bên mắt cũng biểu lộ sự khó chịu, cô cất bước," em đi trước Mukuro-sama.", đi qua Tsuna nghe thấy rõ tiếng người con gái lầm bầm không vui," đúng là một ngày tồi tệ khi gặp phải tên này."

Cô không nghĩ rằng đi tìm bossu lại đụng phải hắn...phải nhanh chóng đi tìm bossu để tâm tình tốt hơn mới được. Vừa đi vừa nghĩ đến đây, bước chân người con gái càng nâng cước bộ.

"Kufufu~ Nagi đáng yêu của ta đúng là rất chán ghét ngươi đâu.", Mukuro cười như không hướng đến Tsuna chế giễu," nói xem, ngươi luôn làm người khác khó chịu đâu."

Nghe vậy Tsuna đồng tử vẫn không gợn sóng, hắn chỉ lạnh nhạt đáp lại, "nó liên quan đến ta sao?", căn bản là hoàn toàn không liên quan đến hắn, khó chịu là việc của họ, hắn cũng chẳng bắt ép ai phải yêu quý hắn.

"Ngươi...", khoé môi Mukuro cứng đờ trước câu nói của Tsuna, hắn nghi hoặc tên này thật sự thay đổi như những gì mấy tên kia nói sao? Mà dù có thay đổi thì đã sao? Chán ghét thì vẫn là chán ghét mà thôi. Mukuro cười lạnh lẽo gằn từng chữ," nhiều lúc ta thật muốn lột cái khuôn mặt của ngươi ra đâu, một người ghê tởm như ngươi sao xứng đáng sở hữu khuôn mặt như vậy.", chỉ có người kia mới xứng đáng, vì trong mắt hắn Kazuo mới là cái kia tối ấm áp người, mà người ấm áp như vậy lại có anh trai ghê tởm như tên này đúng là điều không may. Nếu không phải không được thì hắn đã giết tên này từ lâu rồi.

"Ồ...", Tsuna cúi đầu ngân dài giọng nói, song hắn ngẩng đầu lên cười đến ôn hoà như gió xuân, miệng phun ra đúng hai chữ," tránh đường.", rồi hắn mạnh bạo đẩy Mukuro sang một bên.

(KHR)(All27) Ảo MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ