Chap 8:

1K 107 25
                                    

Bữa tối tại khu nghỉ dưỡng cao cấp thật không khiến người khác thất vọng, các món ăn vô cũng bắt mắt và tinh tế về mùi vị, đến nỗi tổng giám đốc một chuỗi nhà hàng như Hoseok cũng phải ngạc nhiên. Kim Taehyung cũng kinh ngạc nhưng cố che giấu cảm xúc, gì chứ ai đời lại khen đối thủ, hắn khẽ liếc sang nhìn cậu, thấy cậu ăn rất ngon lành thì ánh mắt hắn nhu hòa hẳn, trông cậu bây giờ thật giống một đứa trẻ tìm thấy được thức ăn ngon, rất dễ thương.

Jimin ngồi đối diện thấy Kim Taehyung cứ nhìn chằm chằm bạn thân ngồi kế bên mình thì cười ẩn ý, dưới bàn đụng đụng chân Hoseok đang ngồi đối điện mình nhưng người nào đó bận thưởng thức thức ăn nên không bắt được tín hiệu, hết cách Jimin liền đạp mạnh gót dày có miếng độn năm centimet vào bàn chân ngọc ngà của Hoseok, thành công kéo sự chú ý của ông chồng yêu quý.

"Á"

"Cậu sao vậy?" Taehyung quay sang hỏi tên bạn thân tự nhiên la lên, chỉ thấy Hoseok mặt nhăn nhó bảo không sao rồi quay sang bất đắc dĩ nhìn phu nhân của mình, đổi lại cái nhún vai của Jimin.

Hoseok hắng giọng, đè nén đau đớn rồi nhớ ra nhiệm vụ vợ yêu dặn trước khi ăn tối, liền cười hướng Jungkook nói:

"Thư ký Jeon này, cậu thấy khu nghĩ dưỡng này thế nào?"

Jungkook đang ăn tự nhiên bị điểm danh nên hơn giật mình, nước sốt dính lên môi cũng quên lau mà ngước lên nhìn Hoseok. Taehyung thấy vậy liền nhanh tay lấy khăn giấy định lau cho cậu thì cậu đã nhanh hơn dùng lưỡi liếm đi vết nước sốt.

Hành động nhỏm dậy lau của Taehyung bị đình chỉ ngốc ngốc nhìn Jungkook, còn cậu thì dùng ánh mắt khó hiểu liếc sang hắn, thấy hắn không có phản ứng gì thì nhàm chán quay sang Hoseok nói:

"Tôi thấy rất tốt, thưa tổng giám đốc Jung"

"Uầy, đừng trịnh trọng như vậy, dù sao cậu cũng là thư ký của tên này nên cũng xem như là quen biết, cứ gọi thân thuộc thôi, gọi tên Hoseok là được"

Hoseok cười cười chỉ Taehyung đang mặt đen như đít nồi.

"À, được, Hoseok hyung"

Jimin nãy giờ quan sát thấy sắc mặt biến đổi của Taehyung thì cố bấu chặt đùi nhịn cười, có vẻ Jungkook không đơn phương đâu.

"Tôi nữa, cậu cũng trạc tuổi tôi, nếu cậu không chê thì chúng ta làm bạn nhé"

Jimin mỉm cười xòe tay ra, Jungkook cũng mỉm cười và bắt tay.

"Đó là vinh hạnh của tôi...ừm...Jiminie?"

"Hahaha, gọi như vậy dễ thương lắm Jungkookie"

Jimin bật cười với khả năng diễn xuất dở tệ của bạn thân, nhìn xem, đó là biểu cảm gì kia.

Taehyung đen mặt nhìn hai bàn tay nãy giờ cứ nắm mãi. Bỗng hắn chợt nhớ ra điều gì đó thì không nhìn nữa mà bình tĩnh ăn tiếp phần của mình.

Ba người còn lại đơ trong chốc lát vì thấy phản ứng của hắn. Chỉ có Jimin nhanh chóng lấy lại tinh thần mà nói tiếp:

"Mà Jungkookie này, cậu đã có người yêu chưa?"

Câu thành công chặn động tác đưa muỗng súp lên mỗi Taehyung.

[VKOOK][GIFT][SHORTFIC] VÌ SAO PHẢI SỢ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ