Chương 11: Ngày Mưa

3.7K 413 122
                                    

"Liệu ngươi có sửa được không?", lấy tay nhặt lấy cái ốc vít đang lăn trên sàn nhà, nheo mắt Byakuran hỏi. Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa xong làm hắn thật nghi ngờ.

Thân thể Spanner thoáng khựng lại, đánh ánh mắt về phía Byakuran với vẻ mặt khinh thường," ta nghĩ ngươi đánh giá quá thấp về ta rồi đó. Hơn nữa một khi ta đã ra tay thì chưa lần nào thất bại cả. Đâu có như ngươi.", nói xong hắn cúi đầu cặm cụi sửa chữa tiếp.

Khi ấy Byakuran trực tiếp câm nín....

Thời gian lại tiếp tục trôi cho đến khi Byakuran ngán ngẩn đến nỗi ẩm mốc thì Spanner dừng lại động tác, hắn ngẩng đầu nói," xong rồi đấy."

Lời nói ngay lập tức làm tinh thần Byakuran phấn chấn trở lại, giọng điệu vui mừng," thật sự?!"

"Ân.", Spanner không nói nhiều mà chỉ gật đầu, vừa dứt lời Byakuran đã lao về phía ống két với tốc độ ánh sáng. Tuy nhiên đúng lúc đó Spanner kịp thời kéo lại thân thể Byakuran lôi đi, vừa đi hắn vừa nói," đừng có mơ mà ta cho ngươi một mình đi sang đó, bây giờ trước tiên là tụ tập lại mọi người bàn bạc kế hoạch rồi cùng nhau sang đó sau."

Byakuran lúc ấy thần sắc không cam lòng, hắn muốn đi sang ấy với Tsuna-chan của hắn!! Vì sao hết lần này đến lần khác đều có người cản đường hắn vậy?!!!

Thực ra Byakuran hắn không biết làm gì có ai cản được đường hắn. Với sức mạnh của mình hắn dư sức thoát ra khỏi cái lôi của Spanner nhưng đầu hắn bị ẩm mốc quá nhiều mà thành ra như vậy.

Cùng lúc đó cánh cửa phòng nghiên cứu được mở ra, người con trai với mái tóc đen lặng lẽ bước vào.

"Ha hả, nếu cứ như vậy thì thật lâu mới gặp lại được Tsuna đâu. Tốt nhất vẫn là nhân cơ hội này đi tìm cậu ấy mới được."

.............

Nhìn vũng nước đục ngầu trước mặt mình Tsuna ánh mắt vô thần nhìn, một cảm giác khó tả len lỏi trong trái tim hắn.

Cơn mưa của những ngày đầu hè, sau những ngày hè nóng lực cơn mưa kéo đến như rửa trôi tất cả. Rửa trôi hết muội phiền của tháng ngày qua.

Muội phiền chính là muội phiền nhưng hắn không còn cảm thấy cô đơn như trước kia nữa, bọn họ từng người một từng người một cứ như vậy đến tìm hắn. Cho hắn thấy những suy nghĩ của quá khứ đã sai lầm như thế nào, bọn họ vĩnh viễn luôn để ý và thấu hiểu cho hắn. Chẳng qua là sự mệt mỏi chồng chất làm hắn không nhận ra điều đó một cách rõ ràng mà thôi.

Nghĩ đến Tsuna khoé môi giương lên đích tươi cười khẽ, hắn vươn tay hứng lấy những giọt mưa. Chính là cơn mưa này làm hắn nhớ đến một người, một người con trai có đôi mắt biết cười mang theo nụ cười rạng rỡ chưa bao giờ tắt. Và cũng chỉ có người con trai ấy tình nguyện gọi tên, tình nguyện làm bạn với hắn khi tất cả những người khác đều khinh thường hắn với biệt danh "phế sài."

Lúc ấy tiếng bước chân vội vã cùng với tiếng gọi rất khẽ đến bên Tsuna hắn.

"Tsuna!"

(KHR)(All27) Ảo MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ