Nhóm người Tống Cảnh Hàn ngồi trong đoàn xe xem xét bản đồ, phía trước là phải đi qua một hẻm núi rất nguy hiểm, bọn họ phải tính làm sao có thể giảm giá trị thương vong đến mức thấp nhất, khe núi này được tạo nên từ hai ngọn núi cao, trước mạt thế thì là cảnh đẹp sau mạt thế là địa ngục, mấy đoàn xe đi trước đã đưa tin là trong khe núi xuất hiện dơi biến dị, bọn chúng tụ tập thành đàn, gặp con mồi đi ngang qua thì xà xuống bấu chặt lên cổ con mồi rồi hút hết máu, bọn dơi rất dễ giết chết nhưng điều đáng sợ là con người sau khi bị chúng hút hết máu thì trở thành thây khô làm tay sai cho chúng, bọn thây khô này chỉ có xương và da nên nhanh nhẹn vô cùng, kẻ nào bị chúng túm lấy điều không thoát được.
Những đoàn xe đi trước điều trả giá thảm thiết mới vượt qua được khe núi này. Lâm Hạo Trạch chỉ vài nơi trên bản đồ rồi lên tiếng: " Chúng ta có thể sử dụng lưới sắt bao xung quanh xe, phía dưới tấm thép trên nóc xe dựng một số tấm thép để dị năng giả đạp lên đối phó thây khô, trên lưới sắt tạo ra nhiều điểm trống để binh linh phía dưới đặt súng liên thanh xử lý đám dơi "
Mọi người tạm thời không có ý kiến gì tốt hơn nên đành chấp nhận, trên bộ đàm vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Lý Văn Tịnh: " Buổi trưa rồi, mọi người đề nghị hạ trại nghĩ ngơi "
Nhóm người Tống Cảnh Hàn nhìn đồng hồ thì đã quá giờ cơm trưa nên quyết định kết thúc hội nghị và phát lệnh dừng xe, phía sau đoàn xe nhận được chỉ lệnh điều lục đục dừng xe.
Nhóm hậu cần chuẩn bị chỗ nấu cơm, Lý Văn Tịnh chỉ huy người dựng chỗ phát cơm còn cô ta thì đi đón nhóm người Tống Cảnh Hàn. Liễu Tú Nhã đột nhiên mất tích không rõ lý do nhưng điều đó làm cô ta mừng thầm, dù là ai cũng không muốn đối mặt với kẻ đã ngủ với vị hôn phu của mình.
Lý Văn Tịnh đến thì gặp Tống Cảnh Hàn đang đi về phía bên này, cô ta vội vàng qua đón tiếp, bỗng Lý Văn Tịnh nhìn thấy một bé trai mang gương mặt quen thuộc lướt qua trong mắt, cô ta tập trung nhìn kĩ thì như bị kinh hãi mà đứng chết trân.
Tống Cảnh Hàn đang định đi qua ăn trưa cùng Tống lão thì nhìn thấy Lý Văn Tịnh như tượng đá đứng chết trân trước mặt mình, hắn nghi hoặc nên quay đầu tìm kiếm, bỗng nhiên Mộc Tuấn Khanh kinh hãi la lên: " Cảnh Hàn, cậu có con rơi "
Tống Cảnh Hàn nhìn về phía Mộc Tuấn Khanh chỉ thì nhìn thấy một nhóm 11 người đang đứng, hắn chú ý đầu tiền là hai đứa bé trong đám người, một trai một gái, bé trai không cần phải nghĩ chính xác là mười phần mười bản thu nhỏ của hắn, không nghi ngờ hắn chắc chắn đứa bé này có quan hệ với hắn, còn bé gái thì có khuôn mặt cực kì đáng yêu, như con búp bê sứ mà mẹ hắn trưng bày ở phòng ngủ.
Nhóm người còn đang sững sờ vì hình dạng của đứa bé trai giống Tống Cảnh Hàn kia thì Hạ Hầu Nghị đứng kế bên chậm rì rì lên tiếng: "Tôi nghĩ không chỉ là Cảnh Hàn có con riêng đâu "
Lúc này mọi người mới chú ý bên cạnh còn có hai bé trai khác, nhìn mặt chúng mọi người điều đồng thời nhìn về phía Lý Tu cùng Lý Ngự. Mộc Tuấn Khanh kinh hãi nói: " này...này..Ngự, Tu hai cậu có con lớn thế này sao tớ không biết "
Sau khiếp sợ ban đầu thì là nghi hoặc: nhóm trẻ con này ở đâu ra à. Tống Cảnh Hàn, Lý Tu cùng Lý Ngự thì vắt hết óc nhớ xem mình để lại giống này ở đâu. Lý Văn Tịnh sau khi hoảng hốt qua đi thì nhìn kĩ nhóm người, lúc này cô thấy một người rất quen mắt, Lý Văn Tịnh không xác định kiêu lên: " Liễu Tú Nhã "
YOU ARE READING
Đánh tang thi, Đùa mỹ nam
Ficțiune științifico-fantasticăNguồn:sstruyen Tác giả:Dạ Vũ Thanh Sắc Mình truyện hay nên lưu lại vì vậy đừng ném đá nha😉 *********------------------------------********* Liễu Tú Nhã tu sĩ căn cốt thượng giai, kì tài trong cả mấy nghàn năm qua, chỉ hơn nghàn tuổi đã có thể tu lu...