Chương 14

1.1K 180 40
                                    

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Chương 14:

Doãn Khởi bất ngờ cuối cùng để yên cho Hạo Thạc ôm. Tay lại vỗ vỗ lưng hắn xem như an ủi. Cậu không biết người này có quá khứ thế nào, nhưng lại rất rõ tâm của anh ta ngoài lạnh trong nóng. Bản thân chỉ cần cho anh ta một chút ân tình, anh ta liền đáp lại gấp nhiều lần. Hạo Thạc bản chất hoàn toàn là tính cách trẻ con, sống trong bóng tối liền luôn cầu khát được yêu thương. Lòng người toan tính cậu đã nhìn thấy rất nhiều, tâm tư thuần túy của Hạo Thạc lại ít tới đáng thương, khiến cậu bất giác càng thêm trân trọng người này. Phải giữ lấy hắn thật chặt, không thể để hắn rời đi, bởi vì Doãn Khởi chẳng biết mình có thể đi đâu tìm thêm được một người để tin tưởng sau hàng loạt những biến cố đã xảy ra trong quá khứ.

Trước sự lừa dối, xấu xí của tận thế, tương lai hãm hại tính kế lên ngôi, Hạo Thạc quả thật là một viên ngọc quý mà Doãn Khởi may mắn thấy được.

Nhưng Doãn Khởi cũng sợ, sợ một mai người thay đổi, giấy trắng bị nhiễm mực đen cuối cùng cũng phải bỏ.

"Hạo Thạc, hứa với tôi, vĩnh viễn phải đứng về phía tôi đấy."

Doãn Khởi túm lấy tay Hạo Thạc nhẹ giọng lại nhấn mạnh. Cậu lo lắng một lần nữa, cậu vì tin tưởng mà sẽ chết không toàn thây, ám toán sau lưng lại tiếp tục đưa cậu đến với kết cục kia. Hơn thế cậu cũng đã trả giá vì Hạo Thạc, hút lấy toàn bộ dư âm của hắc ám vào cơ thể mình, nếu còn bị đẩy đến con đường đó, cậu sẽ hận chết bản thân sao lại để cho Trịnh Hạo Thạc sống.

Hạo Thạc còn chưa kịp trả lời, băng tan ra, những nhánh cây vội vã xuyên vào phá tan bầu không khí. Hắn vội vã đẩy Doãn Khởi ra để đầu sắc nhọn của chúng đâm vào không khí.

"Vĩnh viễn."

Hắn lớn tiếng đáp lời, tay vung đoản đao chặt đứt thứ phá hoại vun đắp cảm tình giữa hắn với Doãn Khởi. Hắn có thể không rõ tình cảm của bản thân dành cho Doãn Khởi, cũng không biết trái tim luôn đập thình thình lên khi lại gần cậu có nghĩa gì. Chỉ là hắn muốn đứng tại bên cạnh Doãn Khởi, muốn che chắn mọi tổn thương tạo đến cho em ấy, dành cho em những điều tốt nhất mà em xứng đáng.

Khoảnh khắc lần đầu gặp được em, trong đầu hắn đã bắt đầu nhen nhóm những suy nghĩ như vậy, rồi ngày một chúng cứ lớn dần.

Rõ ràng bọn họ chỉ mới gặp nhau, rõ ràng trong mắt em thỉnh thoảng sẽ vụn vỡ ra những toan tính lợi dụng, rõ ràng em luôn thời thời khắc khắc đề phòng hắn.

Nhưng hắn lại kiềm không được bản thân cứ sa chân vào sự mê hoặc chết người này.

Cứ như kiếp trước bọn họ có duyên nợ, để rồi kiếp này hắn phải hoàn thành trọn vẹn những gì kiếp trước không thể.

Hạo Thạc chưa bao giờ kiên định như bây giờ. Nhân sinh mờ mịt của hắn từng ấy năm cuối cùng cũng có điểm sáng để hắn trụ lại được trên thế gian. Đối với em sẽ luôn là ôn nhu nhất, còn đối với kẻ khác sẽ là tàn nhẫn như băng tuyết hắn tạo ra. Đoản đao tản mạn hơi sương, trong không gian vài mét vuông nhiệt độ hạ thấp xuống đáng kể, nhành cây run rẩy, chúng cảm giác được sát khí đáng sợ, chỉ là chưa kịp rút về, đao không nể tình vung tới, đao chặt đến đâu, nhành hoá băng đến đó, không thể mọc thêm được nữa. Cuối cùng những nhánh cây màu đen buộc phải thu lại, nhanh chóng như rùa rụt cổ mà bỏ chạy.

AllGa || Hắc ámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ