Ngoại truyện: Trịnh Hạo Thạc (1)

4.9K 179 58
                                    

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Cái này nên đc đăng cuối fic cơ mà tui thấy nó làm rõ được tâm tình và lý do tại sao Hạo Thạc lại nhanh chóng yêu Doãn Khởi nên đăng luôn. Cơ mà phần hai thì để đến khi gặp Anh Kim lão đại nhé =)))
Lộ trước mất hay^^

Ngoại truyện: Trịnh Hạo Thạc (1)

Hạo Thạc đối với tương lai luôn có một mong chờ không hề nhỏ. Nhưng ngay từ khi còn nhỏ hắn biết rõ thế giới của hắn dù có ra sao đều là một mảng màu tăm tối.

Yêu thương của phụ mẫu rời đi khi hắn vừa tròn bốn tuổi. Hắn được nhà dì nhận nuôi chẳng qua cũng vì số tiền thừa kế của Trịnh gia. Cứ dăm bữa nửa tháng người nhà dì ra sức đánh đập hắn, họ coi hắn là cái bao cát để trút hết mọi giận dữ cùng phiền muộn trong lòng.

Hạo Thạc oán hận, vì cớ gì những đứa trẻ khác đều được yêu thương còn hắn thì không. Tại sao ngay khi hắn còn nhỏ đã phải chịu bao cay đắng thế này.

Hắn không cam tâm dù bị đánh đến mức khoé miệng chảy đầy máu tươi, bàn tay nho nhỏ vẫn túm chặt lấy ống quần của người dì. Hắn hỏi, hỏi vì sao bọn họ lại đối xử với hắn như vậy.

Người dì cười lạnh trả lời. Bởi hắn là thứ sao chổi xấu xí, là do hắn nên phụ mẫu mới mất đi vĩnh viễn. Người nào càng yêu thương hắn chính là càng sớm bị trời phạt lấy đi sinh mạng. Thứ như hắn chỉ nên chịu sự hành hạ này, người khác mới có thể sống yên ổn.

Nói đoạn, người dì dẫm lên tay hắn bỏ ra ngoài để mặc hắn với bóng đêm. Hạo Thạc ôm tay, hắn không khóc cũng không náo loạn chỉ lặng lẽ nhìn mình trong gương. Gương mặt trẻ thơ ướm đầy vết bầm cùng bụi bẩn, đúng là thật khiến người ta chướng mắt.

Hạo Thạc ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Có phải đúng như dì hắn nói, phụ mẫu là vì yêu thương hắn nên mới mất đi vĩnh viễn có phải không.

Sau này, cuộc sống của hắn vẫn tiếp diễn. Hắn cũng chấp nhận số phận, bản thân không tốt nên mới không khiến người khác thích, dần dần hắn mất đi cảm xúc. Bị đánh cũng không cảm thấy đau, bị mắng chửi cũng không còn phiền lòng. Rốt cuộc dì của hắn cũng thấy chán liền mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.

Nhưng khi dì ta mặc kệ cũng là lúc quả báo tới. Một nhà ba người của dì thì hai người bị tống vào tù vì tội trốn thuế và bạo hành trẻ em. Bất quá dì hắn chạy án, được hưởng án treo, liền hận hắn đến thấu xương, cho rằng hắn là thứ khiến cả gia đình bọn họ ra nông nỗi này. Chỉ là bà ta cũng không dám đánh hắn nữa, bởi vì đôi mắt lặng thinh của hắn nhìn bà quá đáng sợ.

Dì Hạo Thạc liền quyết định bán Hạo Thạc cho bọn buôn người. Hạo Thạc không cảm thấy có vấn đề gì hết, cảm xúc của hắn mất dần hoàn toàn trở nên trống rỗng. Hắn nhận ra bản thân có thể đi đến được lúc này hoàn toàn là do câu nói phải sống tốt của mẹ hắn. Cho nên hắn cứ sống, dù có bị bất cứ chuyện gì xảy ra với bản thân, dù cho bản thân hắn cũng không biết lý do để mình tiếp tục tồn tại.

Đoàn buôn người chê Hạo Thạc xấu xí chẳng thể đáp ứng làm thú vui cho giới nhà giàu. Hắn cũng không để tâm, một mình một thế giới sống qua ngày. Đoạn hắn lên mười hai tuổi, đoàn buôn người thấy đã đến lúc để xử lý hắn, các cơ năng trong cơ thể lúc này rất tốt, có thể bán rất được giá.

AllGa || Hắc ámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ