CHƯƠNG 8 : LỄ ẨM THỰC Ở MA QUỶ THÀNH

168 5 0
                                    

Sau khi giải quyết xong án tử ở Mê Thành, mọi người chuẩn bị quay về Khai Phong Thành, nhưng trước ngày trở về vẫn còn vài ngày rảnh rỗi nữa nên mọi người quyết định chạy đến Ma Quỷ Thành chơi hai ngày.
Mặc kệ bên ngoài long trời lở đất như thế nào, trong Ma Quỷ Thành vẫn cứ yên bình như vậy. Nhưng do tính cách mọi người trong thành "quá vui nhộn" nên toà thành này thực ra cũng chẳng được xem là yên lặng gì.
Sau khi kết thúc đợt lễ Nghênh Phong, Ma Quỷ Thành lại tiếp tục chào đón Lễ Ẩm Thực.
Thấy như thế, Tiểu Tứ Tử liền quay sang hỏi Tiểu Lương Tử, "Sao lại nhiều lễ như vậy? Một năm ở Ma Quỷ Thành rốt cuộc là có bao nhiêu lễ (lễ hội) vậy?"
Tiểu Lương Tử ngửa mặt lên nhẩm nhẩm tính toán một chút, nói: "Chắc khoảng hơn một trăm lễ đó!"
Tiểu Tứ Tử há to miệng: "Hơn một trăm lễ á?"
Tiểu Lương Tử gật đầu: "Đúng vậy đó, một ngày lễ chơi đùa cũng hết hai, ba ngày."
Vì thế, Tiểu Tứ Tử kết luận rằng —— Thì ra mọi người ở Ma Quỷ Thành ngày nào cũng "ăn chơi nhảy múa" thế này thì ngày nào cũng thật bận rộn nha!
...
Mặt khác, bắt đầu từ năm nay, ở Ma Quỷ Thành lại có thêm một ngày lễ nữa, gọi là —— Lễ Công Chúa.
Mọi chuyện bắt đầu như thế này.
Lâm Dạ Hoả mang theo Y Y về Ma Quỷ Thành trước, bọn người Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng đi theo, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì ngày hôm sau mới đến.
Trước khi vào thành, vì đã có kinh nghiệm từ lần trước, mọi người đã thủ sẵn trong người nồi che đầu [1] để chuẩn bị nghênh đón trận "chém giết" sau khi vào thành.
[1] Nguyên văn là 锅盖 có nghĩa là cái nắp nồi, nhưng do tác dụng của cái này là che đầu nên để là nồi che đầu.
Ai biết được sau khi vào thành thì lại thấy toà thành trống rỗng, trên đường chẳng có ai đi, trên lầu cũng không có, chẳng biết người dân đi đâu hết rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Y Y hỏi Lâm Dạ Hoả, "Ca ca, người trong thành như thế nào mà còn ít hơn cả ở Mê Thành vậy?"
Lâm Dạ Hỏa cũng buồn bực, mang theo Y Y vừa đến giữa đường lớn thì bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng 'bộp bộp'...
Theo tiếng vang, liền thấy pháo hoa bay lên trời.
Lâm Dạ Hoả ngước mặt tự hỏi —— Mấy người này làm gì thế? Ban ngày lại đi bắn pháo hoa?
Chính là trong lúc còn đang nghi hoặc, chỉ thấy bốn phương tám hướng mọi người xuất hiện trên toà tiểu lâu, cầm trong tay đồ vật gì đó chuẩn bị ném ra.
"Không xong rồi!" Lâm Dạ Hỏa híp mắt một cái, kéo tay Y Y chuẩn bị chạy trối chết.
Những người khác cũng vội vàng cầm nồi che đầu lên.
Y Y chẳng hiểu gì cả, ngước mặt tự hỏi là chuẩn bị có người đánh lén à?
Ngay lúc nào, chợt nghe ba tiếng pháo hoa vang lên, mọi người (người dân) đưa tay hướng về phía không trung ném những đồ gì đó trong tay đi...
Trong nháy mắt, hai bên đường Ma Quỷ Thành tràn ngập những cánh hoa bay lả tả, ánh mặt trời chiếu lên những cánh hoa ấy, xuyên thấu qua những khẽ lá, vừa tráng lệ vừa tươi đẹp.
Cô nương rồi cả tiểu tức phụ (người phụ nữ có chồng) trong tay cầm đầy giỏ hoa. Lúc này thì bên đường tràn ngập người, thoáng chống cả thành cũng tràn đầy sinh khí.
Nghe kĩ một chút, thì ra mọi người đều kêu to, "Y Y! Tiểu công chúa! Nha! Muội muội của Tiểu Lâm Tử thật xinh đẹp quá!"
...
Tất cả mọi người trong thành đều đi ra chào đón Y Y, với lại cũng chẳng có vật gì nguy hiểm cả, tất cả đều là cánh hoa mà thôi.
Khoé miệng Lâm Dạ Hoả giật giật —— Nam nữ lại đối xử khác nhau như vậy, cái này chắc gọi là "phân biệt đối xử" đây!
Y Y chưa đi được mấy bước thì liền có mấy chàng trai tay cầm đầy hoa và cả châu báu chạy tới bày tỏ tình ý, bị Lâm Dạ Hoả thoả mãn đắc chí rồi lại cầm nồi đuổi đi.
Càng đi càng gặp nhiều người hơn nữa, rốt cuộc thì Lâm Dạ Hoả nổi điên rồi, liền hét lên: "Trừ ta ra tất cả nam nhân còn lại đều phải tránh xa Y Y sáu trượng [2]! Muốn nói, muốn làm gì thì trước hết phải hỏi qua ý kiến của ta!"
[2] 1 trượng ≈ 3, 33m. Vậy thì 6 trượng ≈ 20m.
Mọi người theo bản năng mà tính toán một chút thì nhận ra sáu trượng là rất rất xa. Trâu Nguyệt vỗ vỗ vai Lâm Dạ Hoả, ý là —— ngươi thả lỏng một chút đi, làm ca ca cũng không cần khẩn trương thế đâu.
Lâm Dạ Hỏa hít sâu, cảnh giác che lại muội tử quay về Hoả Phụng Đường, còn dặn nàng, "Những nam nhân kia đều là người xấu cả, bọn chúng muốn lừa muội đấy, không cần để ý đến bọn chúng đâu!"
Y Y lần đầu tiên gặp nhiều người như thế, khẩn trương mà hề hề gật đầu, theo sát ca ca của mình.
Mọi người đồng loạt thở dài.
Vốn nghĩ Y Y có thể thuận lợi biến thành thục nữ cùng với gả cho một nhà thật tốt nhưng Trâu Nguyệt nghĩ rằng tình huống này không ổn tí nào, cứ theo cái đà giáo dục sứt sẹo của Lâm Dạ Hoả, chắc Y Y không thể gả ra ngoài rồi...
Mọi người thuận lợi đi về Hoả Phụng Đường.
Từ sáng sớm Gia Cát Âm đã mang theo người chờ sẵn chào đón Y Y. Tuổi của Tang Bôn và Y Y cũng xấp xỉ nhau, Tang Bôn chạy tới muốn xem muội muội của Lâm Dạ Hoả như thế nào, chưa kịp làm gì đã bị Đường chủ nhà mình đạp một cước bay ra ngoài.
Lâm Dạ Hỏa bay đến chỗ tháp cao nhất trong Hoả Phụng Đường, vận nội lực hét lên một tiếng, "Tất cả nam nhân đều phải cách xa muội muội ta sáu trượng! Muốn nói chuyện với nàng phải hỏi qua ta, mọi người có nghe được không ~ không ~ không ~!"
Trâu Lương đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu.
Triệu Phổ đột nhiên hỏi Công Tôn, "Nếu như Tiểu Tứ Tử là con gái, những nam nhân khác phải cách xa nó mấy trượng?"
Lông mày Công Tôn nhướng lên, "Sáu trượng cũng chưa đủ, nếu ai dám tới gần khuê nữ của ta, ta liền dùng độc châm đâm chết hắn!"
Triệu Phổ nín lặng.
Sau khi Lâm Dạ Hỏa hò hét chạy xuống liền thấy Tiểu Tứ Tử đang nghiêm túc tính toán khoảng cách, vươn tay vỗ bé một cái, "Tiểu Tứ Tử, cháu là ngoại lệ, không cần tính đâu!"
Tiểu Tứ tử híp mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa, "Tiểu Tứ Tử cũng là nam nhân mà..."
Lâm Dạ Hỏa giơ ra một đầu ngón tay, "Chờ đến khi cháu mười sáu tuổi rồi mới nói!"
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, để cho Y Y kéo đi chơi.
Nói chung sau khi Lâm Dạ Hoả gào thét một ngày như thế, kết quả chính là —— Ngoại trừ Tiểu Tứ Tử được xem là "tiểu nam nhân" cùng cha nuôi Trâu Nguyệt thì bất cứ nam nhân nào cũng không được lại gần muội muội hắn.
Trâu Nguyệt hơi lo lắng, chờ đến lúc không có người nào liền kéo Trâu Lương lại, hỏi: "Nguy rồi, làm thế có khi nào Y Y không gả đi được không?"
Trâu Lương trái lại cười thật thoải mái: "Y Y mới vừa ra khỏi Quỷ Hải, chưa hiểu sự đời, có con nhím Lâm Dạ Hỏa trông coi nàng, cha đỡ lo nàng bị người ta lừa đi."
"Vậy đợi đến lúc Y Y trưởng thành, Lâm Dạ Hoả sẽ tìm cho nàng một nhà tốt gả đi chứ?" Trâu Nguyệt hỏi.
Trâu Lương hơi ngập ngừng: "Việc ấy, chắc hẳn thế..."
Trâu Nguyệt yên lòng. Trâu Lương thì lại nghĩ, ngày tháng của vị muội phu (em rể) tương lai chắc chắn sẽ không dễ dàng gì đâu, không may khi dễ Y Y, Lâm Dạ Hoả còn không lột da hắn ra sao?
Trải một ngày náo động vì chào đón Y Y. Ngày hôm sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đem tới một trận náo động nữa.
Thật ra mọi người không phải ngạc nhiên vì thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mà là ngạc nhiên vì thấy Yêu Yêu.
Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ làm cho người dân ở Ma Quỷ Thành lộn xộn hẳn lên vì đây là một tổ hợp hiếm gặp trên đời. Hổ và Long đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lúc này người dân một lúc gặp được cả hai, kích động đến mức quyết định thành lập một ngày lễ mới, gọi là —— Lễ Long Hổ.
Vì vậy, ngày Lễ Ẩm Thực lại có thêm hai người tham gia.
Ban đầu Triển Chiêu vốn muốn cùng Bạch Ngọc Đường đi đến vùng phụ cận khác tham thú, nhưng khi nghe nói Ma Quỷ Thành có Lễ Ẩm Thực. Cho nên Miêu gia liền lôi Bạch Ngọc Đường tới đây.
Chỉ tiếc, đến rồi mới biết được là... bị lừa.
Lễ Ẩm Thực ở Ma Quỷ Thành và nơi khác có chỗ khác nhau. Thông thường, ý nghĩa của Lễ Ẩm Thực chính là ngày hội của nhóm cật hoá (người tham ăn): các loại món ngon được đem lên cho mọi người thưởng thức, có khi có thêm mấy màn thi đấu giữa các danh trù (đầu bếp nổi danh) hay là các món ăn ngon được tập hợp lại cùng chọn ra món ngon nhất, hoặc linh tinh như thế.
Thế nhưng đừng quên rằng, dân cư ở Ma Quỷ Thành đều là kỳ ba [3] trong kỳ ba, kẻ rảnh rỗi trong kẻ rảnh rỗi. Ở đây cái gọi là Lễ Ẩm Thực, chính là —— Cuộc thi chọn "hoa hậu" thức ăn.
[3] Kỳ ba: ý nói người hoặc vật gì đó vô cùng kỳ quái, khác với thế tục, là người/vật thuộc dạng "hiếm có khó tìm".
Cái gọi là Cuộc thi chọn "hoa hậu" thức ăn, cụ thể chính là —— cây củ cải nhà ta so với nhà người xinh đẹp hơn chút, quả cà nha ta so với nhà hắn thon thả hơn một chút, con gà nhà hắn chân dài hơn con gà nhà ta một chút, con heo nhà kia so với nhà kìa lại càng đẫy đà hơn một chút...
Toàn bộ các loại nguyên liệu thức ăn trong Ma Quỷ Thành đều "cùng nhau đọ sắc", gà bay chó sủa.
Sáng sớm.
Triển hộ vệ mở mắt, liền thấy mặt Yêu Yêu ngay trước mắt. Theo thói quen, Triển Chiêu đưa tay tựa vào cửa sổ mà nhìn con bạch long này, liếc mắt sang giường kế bên, Bạch Ngọc Đường đang mặc y phục.
Triển Chiêu ngáp một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngũ gia cũng là mới vừa thức dậy.
Triển Chiêu ngồi dậy, giơ tay kéo cổ Yêu Yêu qua cọ cọ, nhìn thoáng qua thảm da dê giữa phòng, chỉ thấy Tiểu Ngũ đang vươn người.
Lúc này, cửa phòng truyền đến ba tiếng 'cốc cốc cốc'.
Bạch Ngọc Đường còn chưa đứng lên, Yêu Yêu đã xoay người lại, một cánh đặt bên cạnh cửa, dùng miệng đẩy cửa hai bên trái phải mỗi bên một cái.
Tiểu Tứ Tử dò xét nhìn vào phòng, Yêu Yêu dùng miệng kẹp cổ của Tiểu Tứ Tử, xoay người đưa về hướng bên giường của Triển Chiêu, dùng đầu lớn của mình cọ cọ vào bụng của bé mà chơi đùa.
Tiểu Tứ Tử lăn hai vòng trên giường, nhào về phía Triển Chiêu, "Miêu Miêu, sớm!"
Ngoài cửa, Công Tôn cũng đi đến. Tiểu Ngũ ngáp một cái, đuôi vẫy vẫy Công Tôn.
Công Tôn sờ sờ đầu nó, quay qua hỏi Triển Chiêu, "Cho ta mượn Tiểu Ngũ một lát nhé?"
Triển Chiêu gật đầu, hiếu kỳ hỏi: "Dùng làm gì vậy?"
Công Tôn suy nghĩ một chút, lại thở dài.
"Tiểu Tứ Tử bị chọn làm tài phán (trọng tài) của cuộc thi mỹ thực."
Lúc này ở ngoài cửa Lâm Dạ Hoả đi đến, cầm trong tay ba cái lệnh bài giống nhau.
"Tài phán?" Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử, chọc chọc bé, "Được sao?"
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, "Thần sắc của mọi người hình như không ai muốn làm nên còn thiếu ba tài phán, cho nên Tiểu Tứ Tử lấy một lệnh bài, còn lấy cho Miêu Miêu và Bạch Bạch mỗi người một cái, ba người chúng ta cùng làm tài phán nha!"
Triển Chiêu trừng mắt nhìn.
Bạch Ngọc Đường nhướng mắt lên một cái.
Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu không nói chuyên, nắm nắm ngón tay, giương đôi mắt tròn xoe nhìn Triển Chiêu, "Miêu Miêu, thúc giận à?"
"Được đó." Triển Chiêu vội vàng gật đầu, "Tài phán sao? Ta đã sớm muốn làm một lần rồi."
Tiểu Tứ Tử vui vẻ ôm Triển Chiêu, vừa quay đầu lại hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bạch Bạch muốn không?"
Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn cùng Triển Chiêu híp mắt nhìn mình, bấc đắc dĩ cười, "Ta cũng muốn thử xem."

LONG ĐỒ ÁN NGOẠI TRUYỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ